Ông xã, nghe nói câu lạc bộ kia của anh không có tiền lời, chi bằng đóng cửa đi, chúng ta đi mở một quán mới. ha ha, mặt quán buôn bán nhỏ, nhưng mà vẫn kiếm được rất nhiều tiền!" Vũ Tình bắt đầu tính toán cho cuộc sống tương lai, hơn nữa càng nghĩ càng hào hứng.
Thang Duy Thạc nghe thấy vợ nói, quả thực không biêt nên khóc hay cười: "Mở quán, hình như cũng không tồi. sau đó, đợi đến lúc Tiểu bác và Nhạc Nhạc tan học trở về , thì cho bọn nó làm tiểu phục vụ."
"Đúng đó, ha ha... " Vũ Tình phát ra tiếng cười, mà tiếng cười ở trong ánh nắng chiều vang vọng.
Mấy tháng sau Vũ Tình ở trong bệnh viện thuận lợi sinh hạ một bé trai, điều này làm cho mọi người hai bên đều vui vẻ không thôi.
Chỉ là, lúc ba Thang thìn thấy Đoạn Hồng dDòa vẫn là tức giận đến nghiến răng.
Vũ Tình là con dâu tốt, cho nên sau khi kết hôn vẫn qua lại tiếp xúc một ít, lập tức bắt được trái tim Thang gia.
Vốn phụ huynh bên Thang gia cũng không phải người xấu xa, chỉ là có một chút suy nghĩ cũ. Nếu bọn họ đặc biệt chán ghét, cũng sẽ không sinh ra đứa con đáng yêu nhiều như thế.
Mà trải qua mười tháng hành hạ mang thai, Vũ Tình ôm bảo bối vừa mới sinh ra, nhân tiện tuyên bố: "Sau này, sẽ không sinh nữa!"
"Như vậy sao được, anh vẫn muốn có một cô con gái nữa, như vậy mới tính là đồng đều mà!" Thang Duy Thạc không cam lòng nói lớn.
Dù sao là, hắn cũng hy vọng sau này lại làm cho vợ mình sinh nữa. bởi vì tháng trước hắn đã giúp vợ xin học hệ học trường T, bởi vì cô trước kia thi qua rồi, có ghi tên rồi.
Cho nên thông qua một ít quan hệ, đại học T đã quyết định làm cho Vũ Tình, tháng Chín khai giảng, tiếp tục trở về học.
Vũ Tình ở trên mặt chồng in xuống mấy nụ hôn, sau khi khoát khoát tay tiền chạy vào trog cửa trường,
Ha ha, cô thật sự có thể trở lại, nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quang, Vũ Tình phấn khởi như thỏ con đnags yêu.
Bởi vì thăm cảnh sắc xung quanh, nên cô cũng không chú ý người xung quanh, mà ở đó cảm thụ vườn trường đại học T. giống như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong người, nước mắt ngầm xúc động khi nhìn thấy hết nơi này.
Bịch...
Hai nhười thất thần, đụng vào nhau.
Vũ Tình giật mình nhìn người con gái trước mắt, hình như cùng tuổi với cô.
"Cô là... Đồng Tuyết Dao!"
Bĩ Vũ Tình động vào người, cũng như vậy giật mình nhìn cô: "Cô là... Hạ Vũ Tình."
"Cô làm sao lại ở đây?"
"Cô làm sao lại ở đây?"
Hai người đồng thanh hỏi, sau đó lại cùng cười.
Vũ Tình nói trước: "năm đó bởi vì trong nhà nghèo túng, cho nên tôi cạm nghỉ học, bây giờ tôi trở lại trường tiếp tục học cho xong. Còn cậu, ở đây học tiến sĩ sao?"
Khi đó thành tích của Đồng Tuyết Dao với cô ngang hàng nhau, hoàn cảnh gia đình lại tốt, nhất định không giống cô phải tạm nghỉ học.
Đồng Tuyết Dao cười một nụ cười lãnh đạm, lắc đầu: "Ha ha, tôi mới nghĩ cô ở đây học tiến sĩ đó, tôi, tôi cũng trở lại để hoàn thành việc học, hôm nay là ngày đầu tiên đến báo lại!"
Nghe thấy trở lại như thế, Vũ Tình thực sự ngạc nhiên: "Sao có thể, chẳng lẽ cô cũng tạm nghỉ học?"
"Đúng thế, năm đó tôi thi vào đại học, nhưng đến một tiết học cũng không có học qua!" Lúc nói, Đồng Tuyết Dao chớp chớp nước mắt.
Lúc nyaf, Vũ Tình có thể cảm giác được trên người Đồng Tuyết Dao nhất định cũng có chuyện cũ đau khổ thương tâm.
"Hai chúng ta thật là có duyên phận!" Đồng Tuyết Dao mỉm cười, sau đó vươn tay: "Nào, chúng ta làm bạn bè nhé!"
"Được!" Vũ Tình sạch sẽ vươn tay, cô cũng muốn cùng cô ấy làm bạn, chỉ là lúc đi học cô ấy rất cao ngạo, chính mình cũng không dám đến gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!