Chương 98: Tiểu tạ, con chúng mình xinh không?

"Tiểu Tạ, con chúng mình xinh không?"

Giọng nói ấy vừa cất lên, Tạ Khương Qua đã thấy đau đầu. Khi ấy, anh đang ở phòng làm việc giải quyết công việc, những con số lẻ trên màn hình làm anh hoa mắt chóng mặt, vậy mà hiện giờ... "Tiểu Tạ, ba thấy con xinh không?" Người hỏi1nở nụ cười rất đỗi dịu dàng. "Ừ, xinh lắm, xinh cực kỳ." Anh không thể đắc tội với vị này được, chỉ nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn máy tính.

"Tiểu Tạ, ba nói dối, ba có nhìn con đâu." Hiển nhiên công chúa không vui rồi. Tạ Khương Qua tắt máy tính,8anh phải tốn chút công sức để đuổi cô bé này đi mới được. Năm nay công chúa của anh vừa tròn năm tuổi, chiều cao còn chưa đến bàn làm việc. Giờ này...

Khi thấy cách ăn mặc của cô bé, anh dở khóc dở cười. Thì ra cô bé lén tô son, đi đôi giày cao2gót của mẹ, đeo vàng đội bạc là con gái của anh. Cô bé xoay một vòng, nhón chân, rướn người, chào theo kiểu thục nữ châu u cổ điển rồi lặng lẽ chờ đợi.

Tạ Khương Qua vội vàng vỗ tay khen ngợi. Nàng thục nữ nhỏ rất vui, chúm chím đôi môi tô son nguệch ngoạc.4"Tiểu Tạ, ba thấy con xinh hay mẹ Tô Vũ xinh?" Lại... Lại nữa rồi!

"Mã.." Trước đôi mắt tròn xoe sắp tóe lửa của cô bé, anh lập tức ngậm miệng. Cô bé cực kỳ không thích tên của nó. Anh cúi người đối mặt với nó, dịu sắc mặt: "Con yêu, con lại gọi sai rồi, phải gọi là ba, không phải Tiểu Ta."

Trông nó cực kỳ buồn bã: "Không gọi ba vì có nguyên nhân, đây là bí mật của con gái."

"..." Giọng Tạ Khương Qua kéo dài.

"Tiểu Tạ, ba muốn biết bí mật của con không?" Nó vuốt mái tóc xoăn trước ngực, dáng vẻ phiền muộn cực kỳ, "Mẹ bạn con nói, không được làm đám cưới với ba mình. Nếu con gọi ba là ba, lớn lên con không thể cưới ba. Tiểu Tạ, bao giờ con mười tám tuổi, con sẽ cưới ba." Lớn nhanh đi, lớn lên thì không nói linh tinh thế này nữa. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô bé, Tạ Khương Qua thầm cầu nguyện với Thượng Đế.

"Tiểu Tạ, khi con trưởng thành, ba có lấy con không?" Nó mở to đôi mắt chờ đợi.

Việc này... Cô bé phiền phức này còn làm anh dễ phát điện hơn mấy con số kia. Nếu anh dám nói chữ "không" hoặc giải thích lòng vòng, bảo đảm nó lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh, cứ thế đi thẳng ra ngoài, đứng im lìm ngoài nông trường, thể hiện sự bất mãn bằng cách im lặng. Nó không chỉ làm vậy một lần, nghe nói hồi mẹ nó còn bé cũng có "đức tính" này.

Tạ Khương Qua thở dài một hơi, nghiêm mặt đối phó với cô bé này không dễ lừa này.

"Con gái yêu, không phải con vừa hỏi con xinh hay mẹ xinh à? Con muốn nghe câu trả lời không?"

Nó vui vẻ gật đầu. Tạ Khương Qua vừa gỡ chiếc mi giả như cánh quạt trên mắt cô bé, vừa khẽ giọng nói: "Ba thấy con lớn lên rồi nhất định xinh hơn mẹ."

Cô bé mặt mày hớn hở, anh nháy mắt với nó: "Nhớ nhé, ba chỉ nói với mình con bí mật này thôi, con phải giữ bí mật này giúp ba, hiểu chưa?".

Cuối cùng, công chúa cũng hài lòng. Nó nắm mép váy, cúi người, kiễng chân, chào cảm hơn kiểu ballet Hồ thiên nga.

"Rất vinh hạnh được chia sẻ bí mật với ngài!"

"Thế nhé, chúc ba ngủ ngon!"

Nàng thục nữ làm bộ xong, vừa xoay người thì bị kịch xảy đến. Giày cao gót quá cao, nó ngã cái "bịch", sấp mặt xuống đất chổng mông lên trời. Vừa vặn váy bị lật lên, để lộ chiếc quần Mickey bao quanh cái mông mũm mĩm của nó.

Cô bé ngã đau òa khóc nức nở, cô giúp việc đợi bên đưa nó đi ngủ cuống quýt chạy tới ôm nó. Nó vùi mặt vào ngực cô giúp việc, len lén nhìn anh. Mắt Tạ Khương Qua lại chăm chú nhìn màn hình máy tính, giả bộ không thấy gì cả. Anh nhất định phải làm vậy, nếu không công chúa nổi giận mất.

Đợi mãi công chúa mới bưng khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt rời đi. Tạ Khương Qua thở dài một hơi, tiếp tục xử lý công việc. Nửa tiếng sau, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra lần nữa. Tiếng bước chân làm anh mừng quýnh. Được rồi, anh thừa nhận, anh không phải là người cha mẫu mực, nhưng anh chắc chắn là người chồng mẫu mực!

Tiếng bước chân dừng ở cửa phòng rồi im bặt. Người mất kiên nhẫn trước là anh, trước cô, anh luôn là người thỏa hiệp. Tạ Khương Qua ngẩng đầu, đôi mắt nhìn đăm đăm người trước mắt, thầm mắng trong lòng: Đồ hư hỏng!

Cô nàng Tô Vũ dễ thương này thích mặc trộm áo sơ mi của anh. Khung xương cô nhỏ, nhưng chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Cô mặc áo sơ mi trông gợi cảm cực kỳ, đã vậy ba nút đầu và nút cuối không cài. Bên trên lấp ló đôi thỏ trắng, bên dưới không có vấn đề gì, nhưng... Nhưng cô dựa lưng vào cửa phòng, chân trái cô hơi cong lên, mũi chân chạm đất, cảnh xuân cứ như vậy hiện rõ mồn một. Quần trong của cô màu tím đậm, còn có viền ren, chỉ cần anh giật mạnh là chiếc quần rách tươm tức khắc.

Mấy năm qua, anh làm hành động này không biết bao nhiêu lần, lần cuối là ba ngày trước, trên xe...

Do nguyên nhân nào đó, Tạ Khương Qua dở khóc dở cười phát hiện hai người làm chuyện này cũng phải lén lút.

Có điều... Hiện tại quả bom hẹn giờ đã đi ngủ rồi. Anh vẫy ta, cất giọng khàn khàn: "Lại đây." Tô Vũ lắc đầu, vẫn đứng im đấy. "Lại đây." Tạ Khương Qua nhắc lại lần nữa, bất giác rời ánh mắt lên bàn làm việc nhẵn bóng. Cô lại lắc đầu lần nữa.

Mę nó! Anh đứng bật dậy, cô chỉ cần đứng đó thôi đã đủ làm anh bứt rứt khó chịu rồi. Anh vòng qua bàn làm việc, tiến từng bước về phía cô. Tối nay, anh phải làm với cô trên bàn làm việc mới được.

Anh hấp tấp kề môi tới, nhưng có bàn tay ngắn môi anh lại. "Tiểu Tạ, em đẹp không?"

Tạ Khương Qua không biết nên khóc hay nên cười, cô nàng nhà anh và con gái anh luôn tranh giành tình nhân thế này đấy.

"Tiểu Tạ, em vừa nghe thấy một bí mật." Tạ Khương Qua giơ tay đầu hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!