Chương 97: Tình yêu của tạ khương qua

Thời thơ ấu êm đềm của Tạ Khương Qua đã chẳng còn nữa. Anh còn chưa kịp cùng ba mình đi xem trận đấu Super Bowl, còn chưa kịp cùng ba leo núi ở Grand Canyon, cũng chưa kịp học cách cưỡi ngựa

mà ba đã phải đi. Trước khi đi, ba đã giao cho anh một nhiệm vụ quan trọng, phải chăm sóc mẹ thật tốt, sẽ có một ngày Khương Qua nhà chúng ta được người người chú ý.

Ba cứ thể rời đi rồi mất1nơi xứ người do bị ám sát. Trên chiếc ô của hung thủ bởi chất độc cực mạnh, nước mưa từ ô rơi xuống vô tình dính lên tay ba. Hôm sau, ba chết trong khách sạn, đây là những gì sau này anh điều tra được.

Nếu như không có người phụ nữ tên Tô Vũ kia, Tạ Khương Qua nghĩ mình sẽ bước trên con đường báo thù dài đằng đẵng, cho dù kẻ thù lớn mạnh cỡ nào, anh cũng tìm mọi cách để8trừng phạt kẻ đó, bất kể hung thủ là một người, hay là một nhóm.

Thế nhưng, trên thế giới này lại có một người phụ nữ tên Tô Vũ, cô đáng yêu, xinh xắn, có một mái tóc xoăn xinh đẹp và dáng người nóng bỏng, khiến anh không nỡ tiêu phí thời gian chỉ để báo thù. Năm ba rời đi, anh còn chưa đến bảy tuổi, hai mẹ con anh chuyển đến Bangkok, được một người phụ nữ tên Diêu Ngọc Phân giúp đỡ2dọn qua sống tại một ngôi nhà trên mặt sông. Nó thuộc khu vực nghèo đói lạc hậu nhất Bangkok, những ngôi nhà đó dành cho người nghèo không mua nổi nhà trên mặt đất.

Mẹ cứ mãi thơ thẩn chẳng biết gì, Tạ Khương Qua phải trưởng thành sớm. Anh vẫn ghi nhớ lời dặn dò của ba, phải chăm sóc mẹ thật tốt. Năm mười bảy tuổi, Tạ Khương Qua quen biết Tô Vũ, công chúa hạt đậu sống trong căn biệt thự màu trắng,4ngồi trên chiếc xe thể thao đắt giá, đến từ thượng du sông Chao Phraya.

Năm mười chín tuổi, vào một đêm mưa, công chúa hạt đậu nói với anh: "Khương Qua, chúng ta bỏ trốn đi." ở Thái Lan, có rất nhiều trường hợp nam nữ yêu nhau bỏ nhà ra đi vì bị ba mẹ ngăn cấm, hành động ấy đều được gọi là bỏ trốn.

Lúc đó anh nghĩ gì nhỉ? Anh nghĩ, cho dù mình chỉ có hai bàn tay trắng, hay còn chưa đến tuổi trưởng thành, và biết rõ làm như thế là vừa bồng bột vừa ngu xuẩn biết mấy nhưng anh vẫn muốn nắm lấy tay cô, cùng nhau chạy trốn đến nơi chân trời góc biến.

Trong đêm mưa, anh đưa cô đi, không làm bất cứ điều gì thừa thãi mà chỉ dùng hành động thực tế nói cho cô biết rằng mình đồng ý. Anh chỉ muốn cô nhìn thấy sự trưởng thành của bản thân, những người đàn ông trưởng thành đều dùng hành động để thể hiện trách nhiệm của mình. Tô Vũ bỏ đi, anh ngơ ngác đứng trong đêm, sau đó hai người bắt đầu cuộc chạy trốn. Công chúa hạt đậu muốn bỏ trốn cùng anh, nhưng anh phải tìm mẹ đã, phải đưa bà cùng rời khỏi đây.

Trong lúc tìm mẹ, anh còn suy tính mình phải trốn tới đâu đây? Nơi nào cũng được, chỉ cần ở bên cô là đủ. Đến một nơi nào đó thuộc một thành phố nào đó ở một quốc gia nào đó, hai người cùng ở bên nhau. Rồi ở đó anh sẽ bước qua hai mươi tuổi, biết kiếm tiền để nuôi người con gái mình yêu. Có lẽ không thể dành tặng cô những món trang sức và quần áo lộng lẫy, nhưng anh sẽ yêu thương cô bằng cả trái tim mình.

Lúc bình minh, Tạ Khương Qua đứng bên bờ sông cách nhà không xa, nơi đó có một bụi cỏ hoang mới nhú. Một tiếng nói yếu ớt gọi tên anh, đó là giọng của dì Phân.

Chỉ một tiếng gọi ấy, trái tim anh càng lúc càng nặng nề...

Dì Phân ngồi đó, ôm A Họa quần áo không đủ che thân, còn bên trái bà là mẹ anh.

Anh loáng thoáng đoán được chuyện đã xảy ra. Tệ thật, chắc chắn không như mình nghĩ đâu, chắc chắn không phải, nếu không, mình đã chẳng đến phòng khách sạn theo lời cô rồi.

Anh khom lưng, sốt sắng hỏi han: "Dì Phân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

A Họa vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở choàng mắt ra, cô ta cầm một tảng đá đập vào đầu anh, gắt giọng: "Vì sao không nghe điện thoại: Khốn kiếp!"

Trước đó không lâu, quả thật điện thoại anh có vang lên, chẳng qua bên trong Tô Vũ thật sự quá thích, hương thơm trên cơ thể cô quá mê người, giọng nói của cô quá quyến rũ đã thôi thúc anh tắt điện thoại đi.

Đầu óc nổ tung, đôi chân mềm nhũn, anh ngồi phịch xuống đất, đưa tay ôm lấy hai mẹ con dì Phân, ôm lấy hai người phụ nữ một già một trẻ từng giúp đỡ anh rất nhiều khi anh tuyệt vọng. Dì Phân coi anh như con, A Họa từ nhỏ luôn đòi gả cho anh.

Anh đờ đẫn đặt tay lên lưng dì Phân, hứa hẹn: "Dì Phân, cứ để cháu, cháu nhất định bắt những kẻ làm tốn thương A Họa phải trả giá."

Hôm đó, Tạ Khương Qua đã làm rất nhiều việc, báo cảnh sát, khai khẩu cung, làm thủ tục phẫu thuật giúp mẹ con dì Phân, trấn an Thẩm Họa đang suy sụp. Nửa đêm chịu đựng Thẩm Họa quấn chặt lấy anh như bạch tuột, đầu cô ta quấn băng do mấy lần cô ta nghĩ quẩn, đập đầu vào tường. Thế nhưng trong những bộn bề phải lo toan ấy, chuyện duy nhất mà anh muốn làm lại chẳng thể hoàn thành. Anh đã không đến khách sạn gần nhà ga kia.

Khi đó, anh còn nghĩ, không sao đâu, công chúa hạt đậu có tức giận thì cũng chỉ càm ràm vài câu thôi. Đến lúc đó anh giải thích với cô, biết đâu khi cô hết giận rồi lại đến gõ cửa sổ phòng anh đấy.

Anh cố ý quên đi câu nhắc nhở của cô: Khương Qua, nếu anh không đến, chúng ta sẽ kết thúc. Chuyện tiếp theo diễn ra hết sức hoang đường. Trong con hẻm nhỏ le lói ánh sáng, anh đặt dao lên cổ uy hiếp tên kia, sau đó gã tiết lộ cho anh biết một việc, nhưng anh không thể xuống tay được. Đầu tiên anh cảnh cáo, tiếp theo bắt gã kia phải giữ bí mật chuyện gã vừa kể, xong xuôi tất cả, anh phát hiện dì Phân đứng sau lưng, lạnh lùng nhìn anh.

Đêm đó, dì Phân cũng nói cho anh biết một số chuyện, theo lời dì Phân, Tô Vũ chỉ coi anh như một quân cờ để trả thù bà.

Vài ngày sau, khắp Bangkok lan truyền một tin tức. Công chúa hạt đậu lấy chồng, người may mắn cưới được cô tên là Mai Hựu Khiêm. May mắn là khi ấy anh còn trẻ, khả năng chịu đựng cũng tốt, Tạ Khương Qua nhìn mẹ mình rồi nghĩ, cứ mặc kệ đi, mình là quân cờ cũng được, cô lập gia đình cũng chẳng sao, cuộc sống này quá ngột ngạt, anh không còn hơi sức để suy nghĩ những chuyện khác nữa.

Cả một ngày anh tất bật tới trường, đi làm, đến bệnh viện, chẳng còn nghĩ ngợi nhiều nữa.

Hôm anh và Thẩm Họa ngồi xe buýt đi ngang qua quảng trường, cách lớp cửa sổ xe, anh nhìn thấy cô mặc một bộ đồ tây, dắt một đứa bé. Anh thấy rất rõ, đó chính là cô, rất đỏm dáng, lúc nào cũng trang điểm hệt như một bông hoa nhựa vậy. Nhưng bông hoa nhựa ấy khiến anh không cách nào dời mắt, quên mất cô đã từng đùa giỡn mình như thế nào.

Tô Vũ quay mặt sang, anh nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác, hơn nữa còn làm một hành động rất hèn hạ là để A Họa dựa đầu vào vai mình.

Chiếc xe buýt từ từ rời khỏi quảng trường, đi ngang qua cô.

Thời điểm lướt qua nhau, anh vẫn không dần được quay lại nhìn, cô ôm lấy đứa trẻ kia vào lòng, bóng lưng cô càng lúc càng xa dần.

Có lẽ không lâu sau, cô sẽ có thai, không được mang giày cao gót nữa, vòng eo cũng to hơn, bụng cô phồng lên như một quả bí đao lớn vậy. Chắc chắn cô chẳng dám soi gương nữa, chẳng dám chịu nổi đả kích về ngoại hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!