Chương 50: Đừng làm khó tôi nữa (3)

Mấy ngày sau, ngược lại Tạ Khương Qua không làm khó Tô Vũ nữa. Đương nhiên là vì anh không có thời gian. Từ thứ Ba đến thứ Sáu, thỉnh thoảng có người mặc đồ công sở đến tìm anh. Đôi khi họ ở lại nông trường dùng cơm, Martha kể với Tô Vũ rằng họ đều là chuyên viên quản lý tài sản và giám đốc đầu tư, đến từ những tập đoàn hùng hậu.

Từng1có một giám đốc đầu tư hàng đầu ở phố Wall ngầm kể cho bạn mình rằng Tạ Khương Qua chính là một khách hàng của ông ta. Ông ta tiết lộ, số lẻ trong tài khoản ngân hàng anh thay đổi mỗi ngày, khoản tiền lãi hàng tháng có thể đủ cho anh mua du thuyền xa hoa, mười mấy phút Tạ Khương Qua dành để dắt chó đi dạo trong công viên sau bữa8tối có thể kiếm được số tiền mà người bình thường không dám nghĩ tới.

Vị giám đốc kia còn nói, anh chàng có vẻ đơn thuần không màng sự đời kia còn biết dùng cách đơn giản nhất để kiếm được nhiều tiền nhất hơn bất cứ ai. Ông ta cất giọng điệu ngưỡng mộ, nói rằng bây giờ chính Tạ Khương Qua còn không rõ mình có bao nhiêu tiền, bởi vì tài sản của2anh không ngừng tăng lên mỗi ngày.

Nói như vậy có nghĩa là cả một xe tải tiền cũng chẳng là gì với Tạ Khương Qua phải không? Tô Vũ thầm giơ ngón giữa với anh.

Trong những ngày anh gặp mặt người đầu tư, Tô Vũ dành phần lớn thời gian trong phòng. Phòng cô có rất nhiều sách, Martha nói số sách này của chủ cũ để lại trong tầng hầm. Bà còn nhớ, hình như4đó là một ngày nắng vàng rực rỡ, tâm trạng Tạ Khương Qua rất tốt, anh cầm từng quyển phơi dưới ánh mặt trời, cuối cùng cất từng quyển vào căn phòng này.

Martha còn kể với cô. Trước đây căn phòng của cô do chính tay Tạ Khương Qua thiết kế và sửa thành màu hồng phấn, hoàn toàn lạc quẻ với quang cảnh nông trường. Vốn đang yên đang lành, thế nhưng vào một đêm, anh dùng chiếc xẻng phá tan tành căn phòng này ra. Sau khi gần như đập nát nó, anh không còn tới nữa, cuối cùng một nhà thiết kế khác đã bố trí lại.

Qua lời kể của Martha, Tạ Khương Qua càng giống một cậu bé nhà bên. Vẻ bề ngoài tuấn tú trong veo của anh đủ để xóa nhòa vẻ cay nghiệt và tính quái gở của anh.

Ví dụ như, Tạ Khương Qua nuôi năm con chó ngao, ba con chó bull và một con sói tuyết. Anh nuôi chúng để đối phó với bọn săn tin. Ngày mới mua nơi này, có vài phóng viên nghe tin chạy tới, khi đó anh đang dắt một con sói tuyết. Thế là con sói kia tấn công một gã phóng viên, còn anh chỉ khoanh tay cười nhìn nó bám chặt không tha.

Đến khi mặt gã bị cào đầy máu, Tạ Khương Qua mới ra hiệu cho con sói dừng lại. Anh chậm rãi gọi cấp cứu, cúp máy xong bèn nói với gã, may là con sói tuyết cắn gã bị thương trước, nếu không, có lẽ anh sẽ noi theo ngài Maradona nổi danh tại Napoli, biểu đạt sự bất mãn của mình bằng súng săn. Nhưng so với Maradona, anh bắn súng rất tệ.

Về sau, phóng viên bị chó cắn công khai chỉ trích Tạ Khương Qua. Gã cũng coi như xui xẻo, sau mấy giờ ngắn ngủi lên án, mấy cô nàng mặc áo phông in hình Tạ Khương Qua lập tức kéo đến biểu tình trước tòa soạn của phóng viên đó. Họ kháng nghị rằng gã phóng viên xâm phạm đời tư của người khác, Tạ Khương Qua không bắn chết gã đã nhân từ lắm rồi. Vậy mà gã còn đưa ra ngôn luận công kích cá nhân như vậy là không có đạo đức nghề nghiệp, mấy cô nàng kia nhất trí hô hào, yêu cầu gã phải lên tiếng xin lỗi bằng được. Về sau, gã phóng viên buộc phải xin lỗi thật.

Nghe đến đây, Tô Vũ dở khóc dở cười, đồng thời cô cũng cảm thấy xa lạ với một Tạ Khương Qua nhẫn tâm mỉm cười nhìn con sói tuyết tấn công phóng viên kia. Ngày xưa, Tạ Khương Qua tuy lạnh lùng nhưng không tàn nhẫn như thế.

Đến nửa đêm, Tạ Khương Qua lại mò tới giường cô. Mấy ngày qua, hễ Tô Vũ mở mắt là trông thấy Tạ Khương Qua ngay bên cạnh. Mặt cô vùi trong ngực anh như con cún nhỏ, còn đầu thì gối trên cánh tay anh. Bình thường những lúc thế này, cô luôn cố để đầu óc mình trống rỗng, ép bản thân tự nhủ bây giờ là tháng Tư, sau tháng Tư là tháng Năm, sau tháng Năm là tháng Sáu. Rồi cứ thế, cho đến tháng Tư năm sau là cô có thể rời khỏi đây rồi.

Cô sẽ đến Tokyo thăm dì, người thân duy nhất của cô còn sống trên thế giới này.

Năm ngoái dì làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến vú. Vì tiến hành phẫu thuật quá muộn nên tình trạng sức khỏe sau này của dì luôn kém, người cứ ngày một hao gầy. Trước khi đi cùng Tạ Khương Qua, cô đã tới gặp dì. Cô quỳ trước dì, nước mắt ngắn nước mắt dài, kể với dì rằng cô đã ly hôn với Mai Hựu Khiêm rồi. Tạm thời cô phải đến một nơi trong vòng một năm, cô cầu xin dì đừng bỏ cô lại một mình trên cõi đời, nếu mất đi dì thì cô thật sự không còn gì nữa.

Dì mỉm cười chấp nhận, cũng hứa mùa xuân năm sau sẽ chờ cô về, dẫn cô đi ngắm hoa anh đào.

Tô Vũ đếm hết lần này đến lần khác. Đợi đến sang năm, chỉ cần đợi đến sang năm thôi cô sẽ không phải làm những mấy công việc một ngày nữa. Cô sẽ có đầy đủ thời gian để đưa dì nhỏ đến vùng ngoại ô dã ngoại, trải chiếc khăn ăn caro Scotland lên thảm cỏ và đặt thức ăn ngon lên trên. Cô và dì sẽ nằm trên cỏ, ngước nhìn trời xanh, bảo dì kể cho cô mấy chuyện về mẹ

- những chuyện trước kia cô từng không hứng thú lắng nghe.

Tô Vũ nằm trong ngực Tạ Khương Qua thầm đếm từng tháng từng tháng một hết lần này đến lần khác, tới mức quên luôn về anh. Cô chờ anh rời khỏi giường, chờ anh ra khỏi phòng mới dậy, sau đó đi rửa mặt, mở phòng thay đồ, lấy quần áo anh mua để mặc.

Phòng thay đồ của cô rất lớn, lớn như kho đồ của của lễ khai trương nhãn hiệu nào đó. Trong căn phòng thay đồ này không thiếu bất cứ thứ gì, có thể tìm thấy mọi nhãn hiệu cô biết.

Tiểu Tạ bảo, không phải trước kia cô thích váy đẹp, giày đẹp, túi đẹp sao, anh sẽ cho cô tất cả. Mấy hôm trước, anh nắm vai cô thân mật hỏi, Tô Vũ thích không?

"Thích!" Ngón tay Tô Vũ nắm lấy mảnh vải đắt đỏ trên giá, ngoan ngoãn trả lời.

Tạ Khương Qua nở nụ cười đơn thuần nhưng đôi mắt đong đầy vẻ giễu cợt.

Mặc bộ đồ anh mua cho, Tô Vũ trang điểm nhẹ xong mới rời phòng đi ăn sáng cùng anh. Trong lúc anh ăn sáng, thường có một người đàn ông Ý có chất giọng truyền cảm đọc báo cho anh. Bình thường anh ta đều chọn một vài mẩu tin quan trọng, sau đó là mấy tin giải trí.

Nghe xong, Tạ Khương Qua cũng ăn gần hết bữa sáng.

Tiếp theo, Tô Vũ lại về phòng mình đọc sách, còn Tạ Khương Qua đi gặp những giám đốc đầu tư. Khi họ ở lại nông trường dùng bữa, Tô Vũ đều ăn cơm trong phòng mình.

Mấy ngày cứ thế yên ả trôi qua.

Đến thứ Bảy, Tô Vũ mở mắt ra không thấy Tạ Khương Qua nằm trên giường mình nữa, cũng chẳng gặp anh trên bàn ăn sáng. Martha nói với cô rằng, sáng sớm nay anh đã lên chuyên cơ rời khỏi nông trường rồi.

Bấy giờ Tô Vũ mới nhớ ra cuối tuần anh có việc quan trọng. Anh phải đến Boston ăn cơm với vị hôn thê yêu dấu của mình.

Martha đoán, lần này Tạ Khương Qua sẽ đi mất mấy tháng. Bình thường anh chỉ ở nông trường vài ngày rồi đi biệt tăm vài tháng.

Kết thúc bữa sáng, Tô Vũ về phòng, đứng trước gương ngắm bản thân một hồi. Cô mở phòng thay đồ, mặc vào chiếc jumpsuit Dior mới nhất nhưng nhìn thế nào cũng thấy kỳ đó. Đẹp thì đẹp thật, nhưng rất dễ khiến người ta liên tưởng tới con gà tây kêu gào đợi làm thịt trước lễ Giáng Sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!