Tạ Khương Qua đáp lại Tô Vũ bằng cái ngoảnh đầu xoay người.
Dưới ánh mắt hâm mộ của đám con trai và cái nhìn hả hê của đám con gái, Tô Vũ vẫn vội vã đuổi theo Tạ Khương Qua. Cậu đi xe đạp còn cô hớt hải chạy bộ theo sau. Cô kiên trì suốt quãng đường rất dài ấy mãi đến khi đôi chân bủn rủn ngã nhào vào vũng nước đọng sau cơn mưa. Mặt1mũi và quần áo cô đều lấm lem, cô chỉ biết ngồi yên trông theo bóng lưng ngày càng xa dần của cậu.
Tô Vũ tức giận nhìn giày của mình. Tuy chỉ cao mười phân, nhưng độ cao này đã hạn chế tốc độ chạy của cô. Nếu biết phải chạy đoạn đường xa thế này thì cô đã đi giày thể thao để chạy lâu hơn rồi. Biết đâu vì vậy Tạ Khương Qua sẽ mủi lòng8mà chịu đi chơi với cô thì sao.
Bỗng dưng một bóng người cao gầy che đi ánh mặt trời, phủ bóng râm lên người Tô Vũ. Cô hớn hở nhìn người trước mặt. Bây giờ cô lại thầm mừng vì quyết định đi đôi giày này vào hôm nay là một lựa chọn không tồi. Cô ngã thì dĩ nhiên Khương Qua phải đến đỡ cô dậy.
Cậu ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau nước bùn trên mặt2cô. Tuy vẻ mặt cậu vẫn vô cảm như trước nhưng mỗi động tác đều cực kỳ dịu dàng. Lau mặt cô sạch sẽ xong, cậu nhìn chăm chú vào cô. Tô Vũ không dằn được muốn vươn tay chạm tới khuôn mặt ngày càng thâm trầm của cậu. Khi sắp chạm tới sống mũi, cậu đột nhiên ngước mặt lên, làm khoảng cách giữa ngón tay cô và sống mũi cậu xa hơn.
"Khương Qua..." Cô ấp úng4gọi, tay vẫn dừng giữa khoảng không.
Cậu đứng lên rồi cúi xuống kéo cô dậy. Đợi cô đứng vững, cập lập tức rút tay khỏi vai cô.
"Rất xin lỗi vì lần đó không kéo quý cô dậy. Bây giờ tôi bù lại cho cô. Sau này tôi không phải canh cánh trong lòng vì chuyện này nữa." Giọng cậu lạnh nhạt hơn bao giờ hết, "Tôi không biết tại sao quý cô lại tới tìm tôi, nếu liên quan tới ba triệu baht kia, vậy chỉ cần cô yêu cầu làm gì, tôi sẽ nhất nhất nghe theo. Nhưng nếu không liên quan tới số tiền đó thì xin quý cô hãy đi cho.
Tôi không muốn dây dưa nhập nhằng và cũng không muốn trở thành một trong những lọ nước hoa của quý cô."
Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Cô Tô, nếu ba phút sau cô không có ý kiến gì thì tôi sẽ tự động mặc định câu trả lời của cô nằm ở vế sau nhé."
Tô Vũ nghe rõ, rất rõ mọi lời Tạ Khương Qua nói. Ba triệu baht phải không, ha ha, nếu cậu không nhắc tới thì cô cũng suýt quên luôn rồi. Không, không, không quên được, bản hợp đồng ấy vẫn nằm trong túi cô, nhưng hiện giờ cô muốn trả lại hợp đồng cho Tạ Khương Qua. Hơn nữa, điều khiến tâm trạng Tô Vũ trở nên tồi tệ hơn chính là cách mà cậu gọi cô. Cậu gọi một cách xã giao là "cô Tô" và "quý cô", chứng tỏ cô không hề nằm trong thế giới của cậu.
Cậu thả tay xuống, hờ hững nói: "Đã hết ba phút, tôi đi đây." Sau đó gật đầu lịch thiệp với Tô Vũ rồi quay người, cậu dừng một chút rồi nói: "Đừng đuổi theo tôi nữa. Nếu ngã tiếp, tôi không quay lại đâu."
Về sau Tô Vũ cố ý ngã thêm lần nữa nhưng cậu thật sự không hề đến đỡ giống như lời cậu đã nói.
…
Tạ Khương Qua mở cửa phòng vệ sinh, vặn vòi để nước chảy đầy bồn rửa tay. Cậu vùi mặt sâu xuống bồn nước, đến khi gần ngạt thở mới ngẩng đầu lên.
Hôm nay tâm trạng của cậu rất tệ, bị quản lý lên tiếng nhắc nhở mấy lần. Mà đây lại là công việc dì Phân vất vả lắm mới xin được cho cậu. Mấy tháng trước nhờ dì Phân mà cậu trở thành phục vụ khách sạn ba sao, đãi ngộ dành cho nhân viên khá cao, đã vậy cậu còn được làm ca tối. Điều cậu thích nhất là khách sạn gần nhà, chỉ mất mấy mươi phút đi xe. Mấy tháng nay biểu hiện của cậu vẫn rất tốt, tháng trước quản lý đề xuất tiền thưởng dành cho nhân viên có thành tích xuất sắc cho cậu.
Tuy nhiên tối nay phong độ của cậu lại giảm sút nghiêm trọng, một lần thì vào nhầm phòng, một lần thì đưa nhầm đồ giặt là, còn một lần thì làm đổ đồ uống lên người khách.
Cậu soi gương, thở dài một hơi, thầm đếm từ một đến mười để lấy lại bình tĩnh rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh.
Quản lý đưa cho cậu một cái khay và bảo cậu đem đến phòng 101. Vị khách phòng 101 chỉ định cậu phục vụ.
Tạ Khương Qua bưng khay đựng rượu vang đỏ, hoa quả và đồ ăn kèm đi trên hành lang tối mờ. Nghe giọng điệu của quản lý, cậu đoán vị khách này có lai lịch không tầm thường. Chắc hẳn chai rượu vang trên khay do vị khách đó mang đến. Tuy nơi này chỉ là khách sạn ba sao, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài vị khách thần bí đến ở, mà phần lớn những vị khách này đều có mối quan hệ vụng trộm không thể để ai biết.
Còn về việc chỉ định cậu phục vụ, Tạ Khương Qua thầm cười khổ, tháng nào cũng có khách nữ yêu cầu như thế.
Thôi vậy, đàn ông và phụ nữ khác nhau. Phụ nữ có nhiệt tình đến mấy thì cũng có phương diện phải rụt rè, chỉ cần tốn chút tâm tư tạo ra cơ hội thì chỉ cần bình thường cũng gặt hái được kết quả tốt.
Trong phòng 101 không một bóng người. Cậu đặt khay lên chiếc bàn tròn nhỏ, vừa đứng thẳng người dậy đã nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng gọi: "Khương Qua, Tạ Khương Qua."
Đây là lần thứ hai giọng nói ấy xuất hiện trong ngày hôm nay. Lần đầu cậu còn tưởng mình nghe nhầm, song lần này cậu biết không phải.
Quý cô sống trong căn nhà màu trắng lại rảnh rỗi nhàm chán rồi!
Tạ Khương Qua thẳng lưng quay người, không hề tò mò tìm đến ngọn nguồn âm thanh. Mắt cậu nhìn thẳng ra cửa phòng để mở mà lúc vào mình cố ý không đóng lại.
Cậu liếc qua khóe mắt, bóng dáng màu trắng đứng cạnh cửa phòng bỗng nhào tới. Tấm lưng kia từ từ khép cánh cửa lại từng chút từng chút một, cuối cùng chặn kín lối ra.
Thân thể ấy vẫn dán chặt trên cánh cửa, đôi mắt long lanh nhìn cậu. Tô Vũ mặc chiếc áo sơ mi nam màu trắng rộng thùng thình, tóc buộc hờ, để lộ cần cổ thanh tú. Đuôi áo vừa chạm tới mông cô, đôi chân trắng nõn thon dài không hề được bất cứ thứ gì che chắn, có thể thấy hai điểm nhô ra trước ngực thấp thoáng sau lớp vải áo sơ mi mỏng manh.
Cô cứ như vậy nhìn cậu, gương mặt đỏ bừng như quả táo chín, hấp dẫn đến mức khiến người ta chỉ muốn lao đến cắn một miếng.
Nhưng Tạ Khương Qua biết quả táo trước mắt bị phù thủy ếm lời nguyền, nếu cắn một miếng sẽ muốn cắn tiếp miếng thứ hai. Vì vậy cậu dứt khoát khoanh tay, nhìn cô với biểu cảm yên lặng như tờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!