Tạ Khương Qua sao thế nhỉ? Người chủ động xuất hiện ở đây để hỏi câu này không hề giống cậu chút nào.
Chờ cảm xúc bỗng nhiên dâng trào trong lòng dần dần lắng xuống, Tô Vũ nghiêng đầu mỉm cười với cậu:1"Tạ Khương Qua, cậu vẫn chưa hiểu sao?"
Bàn tay nắm lấy tay cô thoáng buông lỏng, cậu cố gắng giải thích: "Hôm ấy tôi đẩy cô đau lắm phải không? Có lẽ hôm ấy cô không chỉ bị đau mà còn bị tôi8làm tổn thương nữa. Tôi nghĩ đi nghĩ lại chắc cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi." Cậu ấp úng: "Tôi nghĩ..."
Tô Vũ cúi đầu nhìn bàn tay cậu, lạnh lùng ngắt lời: "Tạ Khương Qua, buông tay ra."
Cậu không chịu buông, tiếp2tục nói ra suy nghĩ của mình: "Hoa hải đường cô mang đến nhà tôi chết mất một chậu rồi, tôi vẫn chưa vứt, cô muốn đến xem nó không? Không phải hồi trước cô rất thích nó sao?"
Cô thờ ơ đáp: "Không4cần, trồng những chậu hoa hải đường đó chỉ là hứng thú nhất thời của tôi thôi. Lúc đó tôi thích, nhưng bây giờ không thích nữa! Tôi là người như vậy đấy, rất dễ thích cũng rất dễ quên."
Bàn tay nắm lấy tay Tô Vũ lại buông lỏng đôi chút, cô đắn đo có nên rút tay khỏi lòng bàn tay Tạ Khương Qua không thì một giây sau lại bị nắm chặt thêm.
Tạ Khương Qua vội nói: "Tôi mua điện thoại di động rồi."
Tô Vũ cau mày, ngẩng đầu lên hít sâu, duy trì ngữ điệu khi nãy: "Thì sao?"
"Không phải trước kia cô cứ xin số tôi còn gì? Hồi ấy nhà tôi không có điện thoại, chỗ chúng tôi đều là mấy nhà dùng chung một máy. Khi đó tôi cảm thấy khá bất tiện nên không cho." Cậu lí nhí: "Bây giờ tôi có điện thoại rồi. Nếu cô cần, có thể liên lạc với tôi."
Thật là… Tại sao Tạ Khương Qua phải xuất hiện ở đây? Tại sao cậu phải mua điện thoại? Tại sao cậu phải nói mấy lời vớ vẩn này với cô? Tại sao...
Giọt lệ lặng lẽ trào dâng nơi khóe mắt. Tô Vũ thầm cảm ơn bóng đêm đã không để Tạ Khương Qua phát hiện khuôn mặt đã ướt đẫm vì nước mắt của cô.
"Tạ Khương Qua, cậu vẫn không hiểu sao?" Tô Vũ thở dài, "Trước kia là trước kia, còn bây giờ là bây giờ."
Cô gằn rõ từng tiếng: "Tạ Khương Qua, bây giờ tôi chỉ nói một lần duy nhất thôi. Bởi vì cậu đã cứu tôi nên tôi sẽ không nói quá khó nghe.
Tạ Khương Qua, tôi chán cậu rồi. Bây giờ tôi thích người vừa đưa tôi về hơn, hơn nữa đến ngay bản thân tôi cũng không đoán nổi mình sẽ hứng thú với anh ta bao lâu. Tôi chính là người như vậy đấy. Thật ra tôi cũng muốn trở thành đứa con gái chung tình, nhưng hình như rất khó. Đối với tôi, con trai chỉ như nước hoa, lúc dùng thì thật lòng thích, nhưng khi loại mới ra đời, đương nhiên sẽ bị hấp dẫn bởi mùi hương mới hơn.
Tạ Khương Qua, cậu đừng buồn quá, tôi cho rằng cậu nên cảm thấy kiêu ngạo. Chỉ có cậu mới khiến tôi cam tâm tình nguyện vượt nửa vòng trái đất để đi tìm. Chỉ có cậu mà thôi, Tạ Khương Qua à!
Tiếc rằng bây giờ chúng ta lại thành như vậy. Tôi đã không còn thích loại nước hoa mang tên Tạ Khương Qua nữa rồi."
Tô Vũ một hơi nói hết những lời này, sau đó lạnh nhạt nhìn cậu. Lúc này cậu cũng đang nhìn cô đăm đăm.
Cô nói tiếp: "Tạ Khương Qua, cậu chưa hiểu à? Nếu cậu chưa hiểu thì tôi sẽ nói theo cách khác vậy. Cậu giống như khóm hoa hải đường tôi bỗng dưng nổi hứng trộm từ đầu tường nhà người ta về. Thứ tôi thích là quá trình ăn trộm, khóm hoa kia chẳng hề đem đến sự thích thú cho tôi bằng quá trình đó đâu."
Cuối cùng Tạ Khương Qua cũng buông tay cô: "Xem ra, tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn phải không?"
Mặt cô vẫn dửng dưng.
"Sự tôi xuất hiện đã gây phiền phức cho cô à?"
Tô Vũ bình thản gật đầu.
"Vậy thì..." Giọng cậu rất lễ độ, "Sau này tôi sẽ không tới tìm cô nữa. Tôi rất xin lỗi cho hành động vừa rồi của mình, xin lỗi vì hành động của tôi gây phiền hà cho cô. Tôi xin lỗi... thật sự xin lỗi... Tôi thật sự xin lỗi..."
Lời nói của cậu không còn mạch lạc nữa. Cậu liên tục lùi ra sau, vì lòng đường thấp hơn nên cậu chới với suýt ngã.
Sau khi đứng vững, cậu lặng yên nhìn xoáy vào cô, chậm rãi nói: "Tôi thề, sau này tôi không bao giờ tới tìm cô nữa, tôi thề!"
Tạ Khương Qua chậm rãi xoay người, quay lưng về phía Tô Vũ. Ban đầu cậu đi từng bước bình tĩnh vững chãi, sau vài chục bước, bước chân cậu vừa gấp vừa nhanh, cuối cùng chuyển thành chạy. Chẳng mấy chốc bóng dáng cậu đã khuất sau bờ tường trắng.
Tô Vũ đưa đầu lưỡi liếm môi mình. Trên môi cô còn vương vị nước mắt, tựa như nước sông Mekong mang vị lờ lợ lại có chút đắng chát.
Hôm nay, Tạ Khương Qua không những mua điện thoại di động mà còn mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam mới mua, chính là chiếc treo trong tủ kính ở cửa hàng ngay gần nhà cậu. Khi xưa cô từng nói: Khương Qua, cậu mặc chiếc áo sơ mi kia nhất định đẹp lắm. Nhưng cô biết cậu không bao giờ mua nó, bởi vì giá chiếc áo đó những 500 baht.
Trong lòng cô, Tạ Khương Qua là màu lam. Cậu nên thuộc về bầu trời trong xanh quang đãng, hay đại dương xanh thẳm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!