Soso cầm lấy ly nước, từng muỗng đút cho tôi, Đại Tráng gọi bác sĩ đến.
Thế là cái tên bác sĩ béo lùn trọc đầu sờ sờ khắp người tôi, nếu tôi mà có sức thì sớm đã đá văng hắn ra rồi.
"Bệnh nhân vẫn ổn, nhưng cần ở lại bệnh viện quan sát một thời gian.
Không nên cho người bệnh ăn đồ bổ dưỡng, cần có chế độ ăn uống khoa học.
Đừng để cô ấy bị cảm lạnh."
Sau vài lời dặn dò, bác sĩ rời đi.
Lúc này, tôi mới nhận ra trên đầu có một miếng gạc dày quấn quanh đầu.
Mẹ ơi, không phải đánh tôi đến mức ngốc chứ???
Lúc này, lại có người đến.
Soso và Đại Tráng rất thức thời mà rời đi.
Tôi nhìn trên tay Phoebe cầm theo đồ vậy, tôi khó khăn nở nụ cười.
"Đã tạo...! phiền...! phức...! cho cô."
Cô ấy không nói gì, tôi rất áy náy.
Công việc của cô ấy có biết bao nhiêu bận rộn, tôi không chỉ chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cô ấy mà công việc của tôi cũng bị gián đoạn.
Chỉ là lúc này, một người khác đi vào cùng với bó hoa.
"Tiểu Phàm, cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi."
Tố Duy vẫn dịu dàng như vậy, nụ cười ấm áp của cô ấy làm cho tôi không có cách nào ghét cô ấy được, xét về góc độ nào đó, tôi và cô ấy là tình địch của nhau.
Cô nghịch hoa trong khi Phoebe lấy đồ trong hộp ra.
Đó là thức ăn.
Thật là vinh dự, tôi có được một bữa ăn đặc biệt với cái giá phải trả là bị táp vào đầu.
Cảm thấy rất bất lực.
Tố Duy bày hoa ra xong sau đó đảm nhận công việc của Phoebe.
"Để em làm."
Cho nên, Phoebe ngồi một bên, im lặng nhìn tôi.
Tố Duy là một người phụ nữ tốt, mỗi cái nhấc tay cử chỉ của cô ấy đều mang theo loại cảm giác khiến người ta an tâm, giờ thì tôi đã hiểu, tại sao Phoebe lại yêu cô ấy.
Mà tôi thì không có cách nào giống như cô ấy.
Tố Duy cẩn thận thổi nước canh nóng hổi sau đó đưa đến bên miệng tôi, cái biểu cảm nghiêm túc của cô ấy thật mê người.
Tôi nghĩ có lẽ tôi thuộc về phần còn lại không toả sáng của cô ấy.
Sau khi uống canh xong, Tố Duy thu dọn mọi thứ.
Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!