Chương 140: Phiên ngoại 10 Mộ Tịch Nhiên

Khi Triệu Thái An bước vào văn phòng của tôi, đặt hai túi giấy kraft trước mặt tôi với một nụ cười ranh mãnh, tôi không biết mục đích của anh ta.

Anh ta điềm nhiên ngồi đối diện với tôi và châm thuốc một cách nhàn nhã.

"Mong anh tôn trọng người khác. Ở đây không được phép hút thuốc, anh muốn làm gì?"

"Câu hỏi rất hay."

Ngâm điếu thuốc trong miệng, anh ta ra hiệu tôi mở túi trước mặt anh ta.

"Cô không muốn biết bên trong có gì à?"

"Tại sao tôi cần phải biết? Tôi không có húng thú, mời anh rời khỏi đây, đừng quên thân phận của anh."

Lời cảnh báo của tôi không có tác dụng, anh ta cầm túi giấy lên, kiêu ngạo lấy đồ bên trong ra.

"Không ngờ khẩu vị của giám đốc thân yêu của tôi lại độc đáo như thế."

Tiếng sột soạt vang lên, trên bàn đầy ảnh chụp, trong ảnh đều là hình ảnh tôi và Vương Phi Phàm thân mật. Rất dễ nhìn ra là chụp lén.

Tôi đập bàn giận dữ trừng mắt nhìn anh ta.

"Theo dõi tôi? Anh muốn tiền sao? Cho cái giá đi."

Triệu Thái An dập tàn thuốc vẫn kiêu ngạo nhìn tôi, nụ cười trên khóe miệng khiến tôi có chút sợ hãi.

"Tiền à? Cô xem tôi đơn giản quá rồi. Giám đốc Mộ, nếu như những tấm ảnh này xuất hiện trên từng bàn của từng nhân viên, không phải sẽ thú vị hơn sao?

"Mời anh đi thẳng vào vấn đề."

"Thật ra tôi cũng không muốn nhiều lắm, hơn nữa tôi đến là để đưa tiền."

Nói xong anh ta mở một cái túi khác ra.

"Tôi muốn báo cáo cuối năm của Vương Phi Phàm, tôi muốn cô ta bị đá khỏi nơi đây, tôi muốn trèo lên trên đầu cô. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô đáp ứng yêu cầu của tôi, tấm séc 3 triệu này sẽ là của cô, có tiền tại sao lại không lấy nhỉ?"

"Không đời nào, cút ngay khỏi đây!"

"Giám đốc Mộ, đừng nói ra lời tàn nhẫn sớm vậy chứ. Phía trước có hai con đường cô có thể đi, hoặc là cô và Vương Phi Phàm cùng nhau cút ra khỏi công ty này, tôi nghĩ cô là một người hiểu vấn đề rất nhanh, mấy cái ảnh chụp này có uy hiếp như thế nào đối với cô thì tự cô biết. Hoặc là cầm lấy tiền rồi làm theo những gì tôi yêu cầu. Tôi cho cô một đêm để suy nghĩ, ngày mai nếu như cô không đáp ứng tôi thì chắc chắn cô và Vương Phi Phàm sẽ trở thành chuyện phiếm của mọi người.

Đến lúc đó, đừng nói đến chén cơm của cô ta, ngay cả của cô cũng bị đuổi đúng không?"

"Ai bắt anh làm điều này?"

"Cô không cần phải biết quá nhiều, a phải rồi, còn có một thứ mà tôi muốn nữa."

"Cái gì?"

"Cô."

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình, một cảm giác ghê tởm dâng lên trong tôi.

"Không thể nào. Bớt ảo tưởng đi!"

"Mộ Tịch Nhiên, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, cái nào là quan trọng nhất với cô và cô nên bảo vệ nó, quyền lựa chọn nằm trong tay cô. Tiền, tôi để lại ở đây, muốn hay không, thật ra trong lòng cô sớm đã hiểu rõ."

Triệu Thái An nói xong liền đóng sầm cửa lại, ta nhìn trên bàn hỗn loạn, nụ cười của Phi Phàm làm cho tôi hoảng sợ.....

Sau khi tan sở, Phi Phàm ngồi vào trong xe, em ấy cười rạng rỡ kể những câu chuyện phiếm mà em ấy nghe thấy trong phòng trà hôm nay, tôi quay đầu lại và nhìn em ấy một cách nghiêm túc, rõ ràng là chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi, tôi không không biết tại sao, tôi vẫn bị thu hút bởi đôi lông mày của em ấy, bỗng nhiên em ấy dừng nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!