Chương 8: (Vô Đề)

Khi Liên minh An ninh Quốc tế bảo mọi người chia quỹ đạo di chuyển của Vưu Phi Phàm cho Phoebe, chiếc xe nhỏ trên bản đồ đang dừng ở công viên giải trí ngoại ô thành phố.

"Tên này chẳng phải là đưa con nhỏ đi công viên giải trí chơi thôi sao, có đáng để phát ra cái tuyên ngôn bỏ nhà đi bụi vậy à? Đi, bây giờ tóm người về ngay."

Soso túm lấy chìa khóa xe làm bộ định đi bắt người, nhưng bị Phoebe ngăn lại: "Đừng vội, với sự hiểu biết của chị về em ấy, công viên giải trí chắc chắn không phải điểm cuối cùng. Chị muốn xem em ấy có thể đưa con đi tới đâu."

"Mặc dù không phải điểm cuối, chúng ta cũng không thể mặc kệ được. Anh nghĩ vẫn nên cử người đến xác nhận một chút. Lỡ đâu Phi Phàm nhớ ra cái hệ thống truy tìm của Liên minh An ninh Quốc tế này mà cố ý bỏ xe lại đó thì sao? Đến lúc đó chúng ta thật sự sẽ không có manh mối gì nữa."

Đề nghị của Phi Tuấn khiến mọi người nhao nhao giơ tay bày tỏ tán đồng. Không đợi Phoebe mở miệng, Giản Ngữ Mộng đã thông báo cho Lâm Thần: "Lâm Thần, đi theo chỉ dẫn đến công viên giải trí xem thử. Nếu tìm thấy Phi Phàm và con thì không cần đánh động, chỉ cần báo cho chúng tôi hướng đi là được."

"Vâng, sếp." Lâm Thần điềm đạm khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Soso có chút bực bội, khó hiểu hỏi: "Phoebe, vừa nãy chị còn sốt ruột lắm mà, sao tự nhiên lại không vội nữa?"

Phoebe khoanh tay trước ngực, thái độ ung dung hẳn lên: "Chỉ cần biết hướng đi của em ấy là được."

"Ơ này, cái này không giống phong cách của chị chút nào."

Giản Ngữ Mộng cười vỗ vai Soso: "Thế mà cũng không nhìn ra à? Phoebe lo lắng cho sự an nguy của Phi Phàm và con. Bây giờ hướng đi của hai người đã nằm trong tầm kiểm soát, tự nhiên là không sao rồi... Nhưng mà... Phoebe, tiếp theo chị định thế nào?"

Phoebe thích thú nhìn về phía Giản Ngữ Mộng, không cần nghĩ ngợi trả lời: "Hỏi hay đấy. Nếu Phi Phàm rời công viên giải trí mà về nhà thẳng, tự nhiên là gia pháp hầu hạ. Nếu muốn đi xa hơn, chúng ta sẽ đi theo em ấy, coi như là có một chuyến du lịch ngẫu hứng."

"k*ch th*ch k*ch th*ch, cái này em thích đấy, đột nhiên không muốn cái tên hỗn đản đó về nhà sớm nữa!"

Soso vừa nghe đề nghị của Phoebe liền phấn khích vỗ tay lia lịa, chỉ thiếu mỗi việc gọi điện thoại bảo Hà Đại Tráng nhanh chóng thu xếp hành lý cho mình.

Bồ Kha kéo Khê Nhĩ theo sau hóng hớt: "Vậy bọn chị về nhà chờ tin tức trước nhé, nếu quyết định đi du lịch thì gọi điện thoại cho bọn đi, nói đi là đi thật sự k*ch th*ch mà!"

Phoebe và Phi Tuấn mặt mày khó chịu, chẳng phải vừa nãy còn đòi bắt người sao? Bây giờ thì lại mong Vưu Phi Phàm đừng về nhà... Đúng là một đám đồng đội đáng yêu mà!

...

Bé con trên đầu đội đôi bờm tai thỏ, vừa l**m kem vừa tò mò nhìn xung quanh các trò chơi hấp dẫn. Đột nhiên, mắt bé sáng lên, giậm chân reo hò: "Đại Phàm, Đại Phàm! Con muốn sờ gấu trúc!"

Những người đóng mascot trong công viên giải trí luôn được các em nhỏ yêu thích. Vưu Phi Phàm trên đầu cũng đội một đôi tai chó, trông vừa kỳ cục vừa buồn cười. Nghe thấy con gái mè nheo muốn chơi với mascot, cô liền bế xốc bé con lên, chen qua đám đông tiến đến trước mặt mascot: "Mau sờ đi."

Bé con ngoan ngoãn sờ mũi gấu trúc, sau đó liền ngượng ngùng ôm chặt cổ Vưu Phi Phàm không buông. Vưu Phi Phàm da mặt đủ dày, liền đưa tay xin bóng bay từ mascot: "Phiền cho tôi hai cái bóng bay nhé, cảm ơn!"

Khuynh Phàm nhìn chằm chằm những quả bóng bay lơ lửng, thích thú vô cùng. Vưu Phi Phàm thấy bé con vui vẻ như vậy, dứt khoát buộc bóng bay vào đôi tai thỏ, mỗi bên một cái, trông vừa ngộ nghĩnh đáng yêu lại vô cùng bắt mắt.

Khuôn mặt lai xinh đẹp của bé con vốn dĩ đã thu hút ánh nhìn, giờ lại đội thêm hai quả bóng bay, đáng yêu đến mức khiến trái tim Vưu Phi Phàm gần như tan chảy. Ngay cả những du khách đi ngang qua cũng đều hướng ánh mắt vui vẻ về phía hai mẹ con: "Bé con đáng yêu quá!"

Chính nhờ đôi bóng bay sáng chói này mà Lâm Thần dễ dàng tìm thấy mục tiêu trong công viên giải trí rộng lớn. Ngày thường ít nói ít cười, cũng hiếm hoi nở một nụ cười ấm áp, cầm điện thoại chụp lén mấy tấm rồi gửi cho Phoebe: [Đã tìm thấy người, bé con rất đáng yêu.]

Phoebe đang một tay đỡ trán tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Tin nhắn WeChat khiến cô lười biếng mở màn hình. Khi nhìn rõ những bức ảnh Lâm Thần gửi, cảm giác hạnh phúc tràn đầy từ màn hình lan tỏa, nhuộm đẫm cảm xúc của cô. Đặc biệt là đôi tai chó tinh nghịch kia, khiến cô không kìm được bật cười. Quả nhiên, những việc như dỗ dành trẻ con vui vẻ là thích hợp nhất với Vưu Phi Phàm, đột nhiên dường như cũng không còn giận dỗi mấy nữa.

Các bạn bè đều lần lượt nhận được ảnh Lâm Thần gửi. Soso dứt khoát lập một nhóm chat tạm thời, vì thế, việc theo dõi biến thành một buổi phát sóng trực tiếp của hội bạn thân. Ngay cả cảnh Khuynh Phàm giơ chiếc đùi gà tây to đùng nhảy nhót tại chỗ cũng lọt vào mắt mọi người.

Việc Vưu Phi Phàm dẫn con bỏ nhà đi và những hậu quả mà cô ấy phải gánh chịu đều đã trở thành chuyện bên lề. Hiện tại, điều mọi người quan tâm nhất là bước tiếp theo gia đình này sẽ đi đâu. Ai nấy đều cắn hạt dưa, tí tách bàn luận.

Mãi đến gần tối, Lận Thần gửi tin nhắn mới nhất trong nhóm chat: [Vưu Phi Phàm đã mua vé tàu chuyến cuối cùng đi đảo Đồng Tiền.] Lập tức, nhóm chat của những người bạn nhao nhao bàn tán.

Soso: [Đảo Đồng Tiền!? Tên này biết chơi thật! Thôi không nói chuyện nữa, em đi thu dọn hành lý đây.]

Phoebe: [Lâm Thần, giúp bọn tôi đặt vé chuyến sớm nhất ngày mai.]

Lận Thần: [Không thành vấn đề, đặt mấy vé ?]

Tố Duy: [Chúng ta thật sự muốn đi cùng sao?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!