Chương 7: (Vô Đề)

Giờ phút này, Quan Thư Quân đột ngột ngồi trong xe Vưu Phi Phàm, đang thích thú xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Khuynh Phàm, miệng không ngừng lải nhải: "Con bé lai này càng lớn càng xinh, nhưng ngàn vạn lần đừng giống mẹ con đấy, gầy trơ xương lại không thích cười, cứ như ma cà rồng ấy."

"Hừ! Cô không được nói mẹ cháu như thế!"

Cô bé làm vẻ mặt ghét bỏ đẩy tay Quan Thư Quân ra, Vưu Phi Phàm ném ví tiền mặt xuống ghế phụ, vừa bẻ đầu lọc thuốc vừa mở cửa xe: "Phì, chị mới là ma cà rồng đấy."

"Này này này, nói có mấy câu đã không vui rồi, hóa ra bây giờ biết giữ gìn vợ hả? Sao không nghĩ đến việc dẫn con bỏ nhà đi trốn có thể tức chết cô ấy không? Trước đây tôi đã nghe Soso nhắc đến việc em thích bắt cóc con, quả thực là kẻ tái phạm không có thuốc chữa."

Quan Thư Quân cũng không chịu lép vế, mở miệng là một tràng móc mỉa, Vưu Phi Phàm vội vàng khởi động xe: "Ít lảm nhảm đi, chị muốn đi đâu, tôi còn vội đưa con bé đi công viên giải trí, không có thời gian phí lời với chị. Muộn chút nữa, khéo lại bị Phoebe bắt được."

"Em không sợ tôi mách lẻo tố giác em à? Nói không chừng giúp Phoebe một phen, để cô ấy nợ chúng ta một ân tình, hợp tác dự án còn nể mặt tôi vài phần ấy chứ."

"Tôi chỉ thắc mắc, siêu xe của chị chạy nhanh như vậy lại còn thuê cả tài xế, sao lại có lúc phải đi nhờ xe tôi thế? Sợ tự lái xe chân dài ra à?"

Quan Thư Quân tiếp tục trêu chọc Khuynh Phàm, không để ý trả lời: "Em quản nhiều làm gì? Đưa tôi về công ty trước đi, bằng không tôi lập tức nói cho Phoebe biết hướng đi của em."

Vưu Phi Phàm ruột gan đều hối xanh, nhìn mặt Quan Thư Quân đầy quẫn bách đứng ở lề đường vẫy taxi mà không được. Sớm biết lấy xong tiền thì giả bộ không quen biết rồi nhanh chân chuồn mất, bây giờ thì hay rồi, vướng vào ngườinày chẳng khác nào vướng vào cục phiền bự. Thật sự không còn cách nào khác, đành phải tăng hết tốc lực hướng tòa nhà Quan Thị mà chạy.

Năng lực quan sát tình hình của Quan Thư Quân rất mạnh, chỉ nhìn Khuynh Phàm ăn mặc đồ đi chơi đã nhận ra manh mối, khóe miệng nở một nụ cười mang theo vài phần tà khí nho nhỏ: "Sao thế, vợ chồng cãi nhau à?"

"Liên quan gì đến chị."

"Hừ, em đúng là trước sau như một, cọc cằng thô lỗ."

Đột nhiên nhớ ra gì đó, Vưu Phi Phàm hóng hớt cười xấu xa: "Hôm qua người ngồi ở ghế phụ xe chị là ai thế? Tôi chưa bao giờ thấy chị dẫn ai về nhà cả. Yêu đương thì cứ trốn trốn tránh tránh, mang ra cho mọi người xem xét đánh giá đi chứ, mắt tôi là máy quét giám thị đấy."

Quan Thư Quân không phản ứng Vưu Phi Phàm, quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như đang suy tư gì đó ngẩn người. Vưu Phi Phàm nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu với vẻ mặt mất hồn mất vía, chẳng lẽ người phụ nữ này đang hồi xuân?!

Không lâu sau, Khuynh Phàm đã ngủ gục trên đùi Quan Thư Quân, không khí trong xe đột nhiên trở nên vắng lặng, điều này khiến Vưu Phi Phàm cảm thấy rất không tự nhiên. Cô khẽ hắng giọng tìm đề tài: "Cái đó... Quan Thư Quân... Tôi có thể hỏi chị một câu không?"

"Tôi có thể không trả lời không?"

"Tôi đã cho chị đi nhờ xe miễn phí rồi đấy!"

"Lề mề quá, em mau hỏi đi."

"Chị cảm thấy với bối cảnh gia đình như Khuynh Phàm, nên tiếp nhận kiểu giáo dục nào thì tốt hơn?"

Bị câu hỏi này làm khó, Quan Thư Quân trợn mắt trắng, thật muốn từ chối trả lời: "Làm ơn đi, tôi còn chưa sinh con thì làm sao biết được."

"Cô chưa sinh con, chẳng lẽ cô không phải là đứa trẻ lớn lên à?"

Quan Thư Quân biết Vưu Phi Phàm lo lắng cho con gái, hận không thể 24 tiếng đồng hồ đều kè kè bên con, cũng rất hiểu. Bối cảnh gia đình của Vưu Phi Phàm và Phoebe khác nhau một trời một vực, việc xuất hiện khác biệt trong cách giáo dục con cái là điều tất yếu.

"Nếu em muốn giáo dục Khuynh Phàm theo quan niệm của một gia đình bình thường, em chỉ cần cho con bé ăn no mặc ấm, để con bé đạt thành tích vừa đủ, phẩm hạnh đoan chính, thuận theo sở thích lý tưởng của con bé mà bồi dưỡng là OK rồi."

"Nhưng sự thật là, Phoebe trao cho Khuynh Phàm không phải là một cuộc đời bình thường. Em hiểu ý tôi chứ? Con bé cần phải đủ ưu tú, dựa trên nền tảng đó còn phải xuất sắc hơn người, mới có thể gánh vác được sự huy hoàng của gia tộc này. Em biết việc bồi dưỡng như vậy khó khăn đến mức nào không?

Mọi mặt đều phải tốt nhất, vậy nên cần thiết phải để con bé nỗ lực từ nhỏ. Sự nỗ lực như vậy tôi đã thấm nhuần, nói đúng hơn là gần như khắc nghiệt đến b**n th**. Muốn đứng vững trên đỉnh kim tự tháp, không phải cứ ngậm thìa vàng là vạn sự đại cát.

Từ một góc độ nào đó mà nói, việc em yêu Phoebe chắc chắn là yêu sự ưu tú không tì vết của cô ấy, bởi vì những giá trị cộng thêm đó làm cho cô ấy tràn đầy mị lực. Cô ấy vượt qua hai người anh trai tài giỏi mà có được thành tựu ngày hôm nay, sáu mươi phần trăm là nhờ dòng máu họ Lam, bốn mươi phần trăm là nhờ sự nghiêm khắc với bản thân để đạt được thành quả.

Phoebe cũng vậy, tôi cũng thế. Em thậm chí có thể đi hỏi Giản Ngữ Mộng để xác minh, câu trả lời hẳn là cũng tương tự. Những người như chúng tôi, luôn bị người khác hiểu lầm là sinh ra đã có sẵn ưu thế, nhưng đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc che giấu sự nỗ lực khắc khổ của chúng tôi.

Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vì kế hoạch sâu xa. Hai người các em đều là vì con bé, chỉ là điểm xuất phát và mong muốn về tương lai của con bé khác nhau mà thôi."

Cũng là người đứng trên đỉnh kim tự tháp giống Phoebe, mỗi lời Quan Thư Quân nói đều là hình ảnh thu nhỏ của sự trưởng thành của chính cô. Vưu Phi Phàm im lặng. Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy tình yêu của mình dành cho Khuynh Phàm có vẻ thật ích kỷ, thậm chí không hề có tầm nhìn xa, đồng thời cũng nhận ra sự ngây ngô của mình về tuổi thơ của Phoebe.

"Đến rồi đến rồi, dừng xe ở ngã tư phía trước đi... Tôi nói đủ nhiều rồi, tự em từ từ cảm nhận đi. Coi như hôm nay tôi nể tình em cũng là vì muốn làm con bé vui vẻ, tôi bỏ qua cho em một lần. Nhớ đấy, em nợ tôi một ân tình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!