Chương 22: (Vô Đề)

Cúp điện thoại, Đồng Hàm theo quản gia vào phòng máy tính. Cô không khỏi cảm thán, phòng máy tính trong Quan Trạch thật sự rất xa xỉ. Bên trong có đến vài kệ tín hiệu, cô kiểm tra kỹ lưỡng đường dây để đề phòng nguy cơ an toàn. Tuy nhiên, các loại dây cáp bên trong đều là loại cao cấp, không đến mức xảy ra chập điện gây hỏa hoạn.

Xoay người lại, Cô tiếp tục loay hoay với máy tính trên bàn điều khiển, kiểm tra từng camera trong nhà. Không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ là số lượng camera quá nhiều, phải mất hơn một giờ mới kiểm tra xong toàn bộ.

Thấy Đồng Hàm chăm chú nhìn máy tính, quản gia liền sai người pha cà phê: "Cô Đồng vất vả rồi, mời cô uống chút cà phê nghỉ ngơi đi."

"Không sao đâu, đây là công việc của tôi mà."

Quản gia đang định đưa ly cà phê thì từ hành lang bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót. Nghe nhịp điệu có thể thấy người đến đang đi rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cửa phòng máy tính bị đẩy ra, Quan Thư Quân đã thay đổi một bộ trang phục công sở xinh đẹp, có lẽ là vừa về công ty gặp khách hàng nên thay tạm thời. "Kiểm tra thế nào rồi?"

"Không thành vấn đề, đều khá tốt."

"Xong rồi à?"

Đồng Hàm ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt: "Chứ còn gì nữa, cô còn muốn thiết bị nhà mình bị hỏng à? Phòng máy tính lớn thế này mà thật sự có vấn đề thì phiền phức lắm đấy... Nhưng mà..."

Quan Thư Quân thấy cô nàng này cứ úi úp mở mở, liền vội giục: "Đừng dề dà, nói nhanh đi."

Đồng Hàm đi đến cạnh cửa chỉ vào góc tường: "Phòng máy tính hoạt động 24/24, nhiệt độ trong phòng cần điều chỉnh thấp xuống, đặc biệt là vào mùa hè như bây giờ. Ngoài ra, nên đặt hai ba bình chữa cháy ở đây để đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy.

Còn nữa, nhà cô lớn cũng phiền phức. Camera quá nhiều, video lưu trữ dù có dọn dẹp định kỳ thì dung lượng bộ nhớ vẫn rất lớn. Lần sau tôi sẽ tìm thời gian nâng cấp bộ nhớ một lần nữa, nếu không máy chủ điều khiển sẽ ngày càng giật lag. Chỉ có vậy thôi, thật sự không có lỗi nào khác."

Quan Thư Quân hơi nghiêng đầu dặn dò quản gia: "Những gì cô ấy nói, ghi nhớ hết."

"Vâng, thưa cô chủ.."

Quản gia cung kính lui ra khỏi phòng máy tính. Quan Thư Quân khoanh tay trước ngực, không định dễ dàng buông tha Đồng Hàm: "Đừng lần sau tìm thời gian, mấy ngày này cô tới nâng cấp luôn đi."

"Làm ơn, tôi không đi làm à, lương làm thêm ngoài giờ có được nhân đôi không?"

"Đừng nghĩ nhiều quá, đây là công việc tôi sắp xếp cho cô."

"Mệt chết, không có việc gì thì tôi đi đây."

"Đi đâu?"

"Về nhà chứ, Tách Trà Có Nắp vẫn đang chờ tôi cho ăn đấy."

"Còn có lý do nào qua loa hơn nữa không? Cái lão Potter thần kỳ của cô chẳng phải cái gì cũng biết sao?"

Xem ra Quan Thư Quân không định để cô đi, đành tới đâu hay tới đó. Đồng Hàm hai tay đút túi áo: "Nói đi, cô còn muốn tôi làm gì nữa?"

"Hôm qua cô dẫn tôi tham quan nhà cô, hôm nay đến lượt tôi dẫn cô đi dạo tòa nhà này."

"Tôi thấy cô đang khoe giàu thì có."

"Biết chơi mạt chược không?"

"Hả?"

"Lát nữa có mấy người bạn đến nhà chơi, hẹn đánh mấy ván mạt chược. Nếu cô biết chơi thì đánh với tôi vài ván đi."

"Mạt chược cái loại trò chơi xác suất này đương nhiên là tôi biết, chỉ là ngưỡng cược của mấy người giàu có cao quá. Cái gọi là cược nhỏ thì vui, cược lớn hại thân. Tôi sợ chơi đến tán gia bại sản."

Quan Thư Quân rất tự nhiên khoác tay Đồng Hàm, dẫn cô rời khỏi phòng máy tính: "Dù sao cũng là chơi làm quen, cô thua tôi bù cho cô, còn thắng thì cô lấy."

"Tự nhiên ngang tàng thế, trông giống như cô đang trêu tôi thế."

"Tin hay không tùy cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!