Có lẽ chỉ khi hai người quấn quýt đến khó dứt, "thê quản nghiêm" Vưu Phi Phàm mới dám lật mình thành "nông nô" mà ca hát. Cô nắm quyền chủ động, vừa tùy ý hôn môi vừa lùi bước rời khỏi phòng thay đồ, tiện tay tắt đi ngọn đèn sáng trưng trong phòng, ánh trăng tròn nhàn nhạt đêm nay tô điểm một màu đen nhánh.
Phoebe định vòng tay ôm lấy cổ người yêu lần nữa, nhưng cái ôm hôn đơn giản lại bị Vưu Phi Phàm nghịch ngợm tránh thoát. Đối diện với "vưu vật" khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ trước mắt, cô cũng không vội vàng chiếm đoạt, chỉ nhẹ nhàng đặt đầu lên trán Phoebe, thưởng thức vẻ thẹn thùng hiếm thấy của người yêu, không khỏi cảm thán: "Đêm thật đẹp."
Phoebe cười dịu dàng, đưa tay nhẹ v**t v* khuôn mặt Vưu Phi Phàm, biết rõ còn cố hỏi: "Là đêm đẹp, hay là chị đẹp hửm?"
"Trăng tròn hoa nở đều là nền, chị nói xem?"
Dưới cảnh đẹp ánh trăng, Vưu Phi Phàm tựa như hóa thành người sói thô lỗ bắt giữ chú thỏ trắng trốn đông trốn tây. Cuối cùng cũng tóm được, mang theo nụ cười tà mị phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng cuối cùng lại chỉ là đầu lưỡi dịu dàng múa lượn.
Rũ bỏ vẻ nghiêm cẩn lạnh lùng thường ngày, Phoebe khẽ r*n r* xin tha. Nhìn người phụ nữ yêu dấu mặt mày rã rời, nói năng lộn xộn, Vưu Phi Phàm lại lần nữa cúi người hôn lên đôi môi mê đắm của cô: "Phong hoa tuyết nguyệt, ngày tốt cảnh đẹp có chị mới tính là mỹ lệ."
......
Sáng sớm sau cuộc h**n **, trên giường vẫn còn vương lại dư vị nồng nàn, mật ngọt đêm qua.
Phoebe quen gối đầu lên ngực Vưu Phi Phàm ngủ say khẽ nhíu mày, trong cơn mơ màng buồn ngủ cứ cảm giác có ai đang quấy rầy, chọc cho chóp mũi cô ngứa ngáy. Khó khăn mở mắt, cô chỉ thấy Vưu Phi Phàm đang nghịch ngợm dùng một sợi tóc dài quét qua chóp mũi cô.
Phoebe nở nụ cười cưng chiều, dang hai tay ra đón nhận cái ôm ấm áp, còn muốn nán lại trên giường thêm một lát, khẽ oán trách: "Buồn ngủ quá..."
Nhìn người yêu trong lòng ngực đôi mắt buồn ngủ mông lung lại còn làm nũng, tim Vưu Phi Phàm tan chảy thành một vũng nước, hôn lên trán cô rồi cười: "Cách giờ họp phụ huynh còn hai tiếng rưỡi nữa, hay là chị ngủ tiếp đi, để em đi tham gia."
"Không được! Em đừng hòng giở trò, lần trước họp phụ huynh em bao che thành tích của con, chị còn chưa tính sổ với em đâu. Hôm nay chị nhất định phải cùng cô chủ nhiệm xác nhận kỹ vấn đề học tập của Khuynh Phàm."
Quả nhiên, thành tích học tập của bạn nhỏ Lam Khuynh Phàm là liều thuốc tiên tỉnh não tốt nhất.
Phoebe đột ngột ngồi dậy, bên hông truyền đến một trận đau nhức, miệng khẽ kêu "tê" một tiếng đau đớn, tiện tay chộp lấy chiếc gối lông ngỗng mềm mại ném về phía Vưu Phi Phàm, trông chẳng khác nào một cô vợ nhỏ ấm ức: "Đã bảo bao nhiêu lần là phải tiết chế rồi, mà em vẫn không nghe lời."
Nhìn vợ vịn eo cố gắng xuống giường, Vưu Phi Phàm ôm gối khoanh chân ngồi, bĩu môi cãi lại đầy ấm ức: "Em đã rất tiết chế rồi, muốn trách thì trách chính chị."
"Em còn dám trách chị?"
Vưu Phi Phàm hễ không vừa ý là lại bắt đầu nói những lời âu yếm sến súa: "Đương nhiên! Trách chị xinh đẹp quá mức mê người không thôi, làm câu mất hồn em rồi."
Phoebe liếc xéo một cái, người trên giường không dám lắm miệng nữa, ngoan ngoãn nhanh nhẹn xuống giường xông thẳng vào phòng tắm. Sáng sớm quả thật là ranh giới sau một đêm điên cuồng, một người chân tay rã rời, một người bước đi như bay........
Vưu Phi Phàm một thân trang phục thường ngày, vội vàng cầm chìa khóa xe chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ sợ trễ. Phoebe mang theo một luồng sát khí đi đến trước mặt cô, dồn dập chất vấn: "Quần áo của chị em để ở đâu rồi?"
Vưu Phi Phàm vẫn thản nhiên, đánh giá Phoebe từ trên xuống dưới. Chiếc áo sơ mi kẻ sọc oversize được sơ vin hờ hững vào chiếc quần jean rách gối bạc màu, khoác thêm chiếc túi hàng hiệu và đi đôi giày "bố già" hầm hố, tổng thể trông vừa đẹp vừa quyến rũ lại tràn đầy sức sống.
"Em thấy chị mặc bộ này thật sự rất đẹp! Mấy bộ quần áo lòe loẹt, phô trương mà chị chọn đều bị em 'cất kỹ' rồi. Chị bây giờ đâu còn là đại boss chốn công sở nữa, không cần lúc nào cũng chỉnh chu. Trang điểm cho mình trẻ trung hơn có gì không tốt?"
"Uổng công hôm qua chị chọn tới chọn lui lâu như vậy... Cố ý trêu chị hả?"
Phoebe hậm hực ngồi vào xe, Vưu Phi Phàm nhún vai tỏ vẻ không sao cả rồi trở lại ghế lái. Vừa khởi động xe, cô vừa nghiêng đầu tiếp tục ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng trang điểm nhẹ nhàng kia, không khỏi nhỏ giọng cảm thán: "Chậc chậc chậc, chị đẹp tô điểm cả thế giới của em."
Phoebe khẽ cười nhạt một tiếng: "Có phải vì em họ Vưu nên đặc biệt sến súa không?"
Cảm thấy không thú vị, Vưu Phi Phàm đành phải giơ tay chọc chọc cánh tay Phoebe, ra vẻ làm lành: "Ôi dào... Lần sau chị thích mặc gì thì mặc, em tuyệt đối không quản chị nữa, đừng giận mà."
"Mau lái xe ổn định đi."
"Làm gì?"
Phoebe xòe lòng bàn tay ra, nghiêm túc yêu cầu: "Như vậy em mới có thể rảnh tay nắm lấy tay chị."
Vẻ mặt nghiêm túc đầy lý lẽ kia khiến Vưu Phi Phàm cười tít mắt, ngay sau đó cài cần số rồi đan mười ngón tay vào nhau, vui vẻ bật cười: "Em thật muốn viết một cuốn tiểu thuyết... Tên là... 《Vợ tôi là một con quái vật ngạo kiều》."
"Hừ, tục không chịu nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!