Chương 19: (Vô Đề)

Nói xong, Đồng Hàm trực tiếp đổ ập xuống giường giả chết. Quan Thư Quân ghé sát lại, nhìn từ trên xuống dưới. Đồng Hàm mở mắt ra, nhìn chằm chằm Quan Thư Quân ở khoảng cách gần. Bầu không khí tĩnh lặng có chút đáng sợ, cuối cùng vẫn là Quan Thư Quân phá vỡ sự ngượng ngùng, giọng điệu không còn châm chọc, đầy chân thành đề nghị: "Đôi mắt cô thật đẹp, bị kính che khuất quá đáng tiếc."

Đồng Hàm vô tư cười: "Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu."

"Cô bớt tự mãn đi, tôi còn đang làm dì của cô đây, cô là cái cây nhỏ quá non, không hợp khẩu vị của tôi."

Đây là một câu nói không thật lòng, nhưng Đồng Hàm lại tin là thật: "Được rồi, dì ơi, tôi ngủ đây, dì đừng có ngáy nhé, tôi ngủ không sâu giấc lắm."

"Tôi cảm thấy người ngáy chắc chắn là cô đấy."

"Lão Potter, tắt đèn."

'Chúc ngủ ngon, chủ nhân yêu quý của tôi.'

Quan Thư Quân có chút khó ngủ khi lạ giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Cuối cùng, cô chậm rãi xoay người, bò ra mép giường, thò nửa cái đầu xuống nhìn chằm chằm Đồng Hàm đang nhắm mắt. Đột nhiên, cô nàng này mở choàng mắt, tầm nhìn mờ ảo thấy một cái đầu người lấp ló phía trên, sợ đến mức kêu lên: "Trời đất ơi!"

Quan Thư Quân bị Đồng Hàm hét lên một tiếng cũng giật mình: "Cô kêu gì?"

"Nửa đêm không ngủ được mà cứ thò nửa cái đầu ra nhìn chằm chằm tôi làm gì? Đến ma quỷ cũng bị cô hù chết!"

"Tôi ngủ không được."

"Cô ngủ không được cũng không thể nhìn chằm chằm tôi chứ!"

Lúc này, Tách Trà Có Nắp Trà vây quanh Đồng Hàm, "bốp" một tiếng đánh rắm, một mùi lạ xông ra. Đồng Hàm lập tức đứng dậy: "Oẹ!"

Quan Thư Quân cũng đã ngửi thấy mùi lạ, bóp mũi, vẻ mặt khó chịu: "Chó nhà cô đánh rắm hôi thế sao?"

Đồng Hàm lập tức bò lên giường chui vào chăn của Quan Thư Quân: "Một người hù chết người, một đứa hôi chết người, tôi đây là tạo cái nghiệp gì không biết."

Khi hai người nằm cạnh nhau, bầu không khí lại trở nên ngượng nghịu. Lần này, Đồng Hàm quyết không rời giường: "Tách Trà Có Nắp Trà đánh rắm là đỉnh nhất, nó xì một cái đầu tiên là sẽ liên tiếp xì vô số cái. Cái loại rắm liên hoàn này có thể sánh với vũ khí sinh hóa đấy. Ngại quá, đêm nay chúng ta chỉ có thể chen chúc một chút thôi."

Nghe Đồng Hàm giải thích, Quan Thư Quân hoảng hốt: "Có thể cho nó ra phòng khách được không?"

"Không được! Nó từ nhỏ đã ngủ cùng phòng với tôi, cho ra phòng khách nó sẽ khóc suốt đêm, đừng hòng ngủ được. Cô chịu đựng một chút đi, biết đâu nó không xì nữa..."

'Bốp... Bốp... Bốp...'

Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên liên tiếp những tiếng pháo nhỏ. Đồng Hàm hét lớn một tiếng: "Hít sâu!" Tiếp đó, cô kéo chăn trùm cả Quan Thư Quân và mình vào. Quan Thư Quân thật sự không chịu nổi, câu "tôi ngủ phòng khách" đã sắp thốt ra khỏi miệng, nhưng rồi cô lại dập tắt ý nghĩ đó, bởi vì... đêm nay thật sự là hiếm khi thú vị đến vậy.

Chiếc giường 1 mét 5 cho hai người ngủ thật sự là chen chúc. Quan Thư Quân vốn dĩ nằm quay lưng lại với Đồng Hàm, nhưng cô nàng này ngủ không yên, cứ xê dịch qua lại, suýt nữa đẩy Quan Thư Quân xuống giường.

Hoàn toàn chịu hết nổi, Quan Thư Quân chuẩn bị cầm gối đi ra phòng khách. Vừa mới ngồi dậy, cánh tay cô đã bị Đồng Hàm giữ chặt. Cái gì mà ngủ không sâu giấc, lúc này cô nàng đang ch** n**c dãi, ngủ say như heo chết: "Đi đâu?"

Đồng Hàm đang mơ màng kéo Quan Thư Quân trở lại, còn nhấc chân gác lên người cô ấy như một con gấu túi quấn lấy thân cây: "Tách Trà Có Nắp Trà, con chó chết này đừng động đậy!"

Cô nàng này không chỉ nói mê mà còn thích nghiến răng. Quan Thư Quân bị cô ấy ôm chặt trong lòng, không thể nhúc nhích, lỗ tai còn phải chịu tra tấn, cả người sắp phát điên rồi. Vốn định đẩy cô nàng ra, nhưng nhìn vẻ mặt ngủ say ngây thơ của Đồng Hàm, cô lại không nỡ quấy rầy.

Chưa được vài giây yên tĩnh, Đồng Hàm trong miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: "Tách Trà Có Nắp Trà, mày phải ngoan nhé."

Vậy mà dám xem cô – Quan Thư Quân – là chó! Quan Thư Quân ngẩng đầu về phía mặt Đồng Hàm, thử nhe răng: "Đồ khốn!"

Không rõ đêm khuya dày vò như vậy mình đã ngủ thế nào, nhưng cả đêm đều ngủ không yên ổn. Quan Thư Quân vẫn còn ngái ngủ, cảm giác đầu mình bị ai đó v**t v* hết lần này đến lần khác, cô lập tức tỉnh táo. Cô vẫn bị nhốt trong vòng tay Đồng Hàm. Cô nàng này vuốt đầu cô một cách thuần thục như v**t v* Tách Trà Có Nắp Trà vậy.

Ngước mắt nhìn lên, Đồng Hàm quả nhiên vẫn chưa tỉnh. Cô nàng này rốt cuộc đã mơ thấy cái gì, Tách Trà Có Nắp Trà phiêu lưu ký sao?

Quan Thư Quân giơ tay một phen nắm mũi Đồng Hàm, tay kia bịt miệng cô ấy. Rất nhanh, Đồng Hàm vì không thở được mà tỉnh lại. Quan Thư Quân lại vội vàng rụt tay lại bắt đầu giả vờ ngủ. Đồng Hàm vẻ mặt mơ hồ lầm bầm: "Ưm ưm... Sao vậy..."

Cô theo bản năng cúi đầu, phát hiện mình đang ôm chặt Quan Thư Quân. Hai người gần như đang ở tư thế tiếp xúc rất sát. Đồng Hàm lúc này mới choáng váng, nhưng Quan Thư Quân còn chưa tỉnh! Không thể động đậy gì được, nếu làm người phụ nữ này tỉnh giấc, cái tư thế ngủ này có thể khiến hai người xấu hổ đến mức muốn nhảy lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!