Ăn uống no say, Vưu Phi Phàm đề nghị đi dạo trên bãi cát. Thực ra là do mấy ly rượu vang đỏ đã hơi ngấm, cô cần đi bộ cho tỉnh táo bớt mùi rượu.
Gió biển phất phơ làn váy của Kỷ Thư Doanh, thuận tiện làm rối mái tóc ngắn của cô. Một tay cô xách dép lê, một tay nắm tay Khuynh Phàm. Hai người vừa đi vừa nhảy chân sáo, vui vẻ đùa giỡn. Cát mịn dưới chân vẫn còn vương hơi ấm chưa tan, cảm giác đặc biệt dễ chịu: "Quả nhiên đi du lịch vẫn là đông người mới náo nhiệt."
Vưu Phi Phàm đi theo phía sau hai người, đột nhiên hỏi: "Toàn lo chuyện của tôi, còn cô thì sao? Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ra ngoài ít ra cũng phải rủ bạn thân hoặc bạn trai đi cùng chứ."
Hiển nhiên, câu hỏi này làm nụ cười của Kỷ Thư Doanh trông có vẻ mỏi mệt. Cô rũ mi mắt, khẽ trả lời: "Thật ra... tôi đến đảo Đồng Tiền là vì thất tình, trong lòng bức bối quá, nên chạy ra đây giải sầu."
"Ơ... xin lỗi..."
"Cái này có gì mà phải xin lỗi, tình yêu mà, khó tránh khỏi có tốt có xấu."
"Cô xinh đẹp như vậy mà cũng thất tình, tên đàn ông đó mắt mù rồi sao?"
"Vấn đề nằm ở tôi. Thời gian lâu rồi tình cảm rất dễ biến chất. Anh ấy muốn hôn nhân và ổn định, tôi muốn độc lập và tự do. Chia tay trong hòa bình kết cục không quá tệ, chỉ là ở bên nhau quá nhiều năm, rất nhiều thói quen đều có bóng dáng của anh ấy."
Khuynh Phàm ngồi xổm xuống bắt đầu chơi cát. Vưu Phi Phàm dứt khoát ngồi xuống đất, vừa giúp bé xây lâu đài cát vừa an ủi Kỷ Thư Doanh: "Đừng quá đau khổ, những gì không thể đi đến cuối cùng đều không phải là thứ phù hợp với mình. Có lẽ người tiếp theo sẽ tốt hơn."
"Tôi tò mò hơn... Cô và người kia ở bên nhau bao lâu rồi, kết tinh của hai người đáng yêu như vậy, chắc chắn rất ân ái nhỉ."
Vưu Phi Phàm cười gượng gạo, cô không định nói cho Kỷ Thư Doanh biết Khuynh Phàm không phải con ruột của mình: "Chúng tôi ở bên nhau hơn chục năm rồi. Người ấy là một người nghiện công việc, chúng tôi đã cãi nhau vô số lần vì sự nghiệp, lúc giận nhau dữ dội nhất còn chia tay nữa cơ. Nhưng mà, chúng tôi đều xác định đối phương là người phù hợp, một chặng đường đi qua quá nhiều gập ghềnh, một lời khó nói hết."
Kỷ Thư Doanh nghiêng đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm Vưu Phi Phàm, nhận xét: "Có thể chính cô cũng chưa nhận ra, khi nhắc đến người mình yêu, mắt cô đều sáng rực lên."
"À... Thật sao?"
Nhìn đồng hồ thấy trời đã không còn sớm, Vưu Phi Phàm cắm một chiếc tăm xỉa răng lên lâu đài cát nhỏ của Khuynh Phàm: "Về khách sạn thôi, gió lớn quá sợ con bé bị cảm lạnh. Cô ở homestay hay khách sạn?"
"Khách sạn Hoa Viên, môi trường cũng không tệ lắm, còn cô thì sao?"
"Trùng hợp quá, xem ra chúng ta còn có thể tiếp tục kết bạn mà đi."
"Không thể không nói duyên phận thật là kỳ diệu."
Trở lại khách sạn, hai người chào tạm biệt nhanh chóng. Vưu Phi Phàm vào phòng chờ Khuynh Phàm rửa mặt xong xuôi, liền ngồi ở đầu giường dỗ bé ngủ. Cô bé nhỏ thầm thì với giọng điệu nũng nịu, đầu tựa vào chân cô: "Con nhớ mẹ."
Vưu Phi Phàm đưa tay vuốt trán bé, nhẹ nhàng hỏi: "Hay là mai mình về nhà nhé, về nhà là có thể gặp mẹ rồi... Đại Phàm cũng nhớ mẹ con."
Cô bé con đột nhiên xoay người, úp mặt vào chăn: "Không muốn, không muốn! Con còn chưa được chơi dưới nước đâu!"
Quả nhiên, chỉ một phút thương nhớ không thể chịu nổi sức cám dỗ của việc chơi đùa!
Cuối cùng cũng dỗ được bé con ngủ, Vưu Phi Phàm đứng trong khu vườn nhỏ, châm một điếu thuốc. Điện thoại của cô im lặng cả ngày. Sau khi buồn bực hít thở làn khói thuốc, cô vẫn gọi số của Phoebe. Chưa kịp sắp xếp cảm xúc và lời nói, Phoebe đã nhấc máy: "Alo."
Vưu Phi Phàm có chút hoảng loạn, đơn giản là trút hết sự oán trách: "Tại sao không gọi điện cho em, ngay cả tin nhắn cũng không gửi một cái!"
"Chị chưa trách em mang con bỏ nhà đi bụi, thế mà giờ em còn quay ngược trách chị à?"
"Em đã đưa Khuynh Phàm bỏ trốn xa như vậy rồi, chị không biết gọi điện mắng em một trận sao?"
"Tự dưng mắng em làm gì?"
"Chị không giận à?"
"Đương nhiên là giận."
"Nếu đã giận, vậy chị phải bực tức gọi điện mắng em chứ!"
"Xì... Sao em cứ nghĩ chị sẽ mắng em mãi thế, nói đi... Em muốn chị mắng thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!