Trên bàn ăn bày biện ba món mặn, hai món chay, cùng một bát canh thanh đạm, màu sắc hài hòa, hương vị hấp dẫn. Vưu Phi Phàm lấy đũa xới cơm, tiện tay cởi chiếc tạp dề. Đang định cất giọng gọi Phoebe xuống dùng bữa tối, một ý tưởng tinh nghịch chợt lóe lên trong đầu. Thế là rón rén như mèo, nhẹ chân bước lên lầu hai, lẻn vào phòng ngủ.
Vốn dĩ chỉ muốn bày trò, hù dọa vợ yêu một chút, nhưng khi vừa đứng trước cửa phòng quần áo, cảnh tượng Phoebe đang chọn đồ với dáng vẻ tươi tắn, rạng rỡ đã hoàn toàn thu hút ánh mắt Vưu Phi Phàm. Cô không thể rời mắt, đành giả vờ hững hờ dựa vào khung cửa, lặng lẽ ngắm nhìn, vô thức nuốt khan một tiếng.
Cô đang định mở miệng "bắn" một tràng rap vừa ngầu vừa ngọt ngào, lại bị Phoebe đột nhiên tiện tay lấy ra chiếc váy dạ hội gợi cảm làm rối loạn hứng thú. Vẻ mặt hoảng loạn nho nhỏ của cô ấy có chút buồn cười, giọng điệu âm dương quái khí cắt ngang sự im lặng: "Này! Mai chúng ta đi họp phụ huynh chứ không phải tiệc tối, cái váy hở lưng táo bạo này không hợp lắm đâu, hay là đổi cái khác đi?"
Vưu Phi Phàm hiểu rõ nhất sự "không phóng khoáng" của Phoebe. Chuyện không hợp hoàn cảnh chỉ là thứ yếu, diện tích hở da quyết định tỷ lệ lên sân khấu mới là yêu cầu cơ bản của cô ấy.
Khóe miệng Phoebe khẽ nhếch lên ý cười nhàn nhạt, vài sợi tóc dài rủ xuống bên tai càng thêm phần quyến rũ, giữa đôi mày lại thoáng nét hài hước. Cô nhẹ nhàng quay đầu, trêu chọc: "Thiên thần bếp núc nhà chị bây giờ đến chị mặc gì cũng phải quản đông quản tây sao?"
Hiển nhiên, thái độ xem thường của Phoebe càng khiến Vưu Phi Phàm thêm bực bội. Cô sải bước tới giật lấy chiếc váy dạ hội, vứt mạnh nó đi như ném rác rưởi, miệng không ngừng lải nhải: "Hở tay hở chân thì thôi đi, cái lưng đẹp như vậy ngoài em ra thì ai có cửa mà ngắm? Còn nữa... già rồi nên mặc gì đó giữ ấm chứ nhỉ?"
"Cái gì mà già rồi, có phải da ngứa muốn ăn đòn không hả?"
Phoebe nheo mắt, vẻ mặt trầm xuống. Vưu Phi Phàm thấy vậy liền vội vàng nhặt chiếc váy lên, nhanh chóng treo cẩn thận vào giá, còn ra vẻ yêu quý phủi phủi mấy hạt bụi.
Để tránh bị Phoebe "giáo dục" theo kiểu bạo lực gia đình, Vưu Phi Phàm khí phách ôm lấy eo cô ấy, ghé sát tai thì thầm đầy vẻ không an phận: "Em chỉ đùa chút thôi mà, ai chẳng biết vợ yêu da trắng như tuyết, xinh đẹp tuyệt trần, mãi mãi tuổi mười tám, trường sinh bất lão cơ mà ~"
Bị cái tên bên cạnh trêu chọc đến nhột nhột, Phoebe bật cười rụt cổ lại, oán trách: "Bớt cái thói dẻo miệng đi."
Nói đến cũng thật buồn cười, từ khi hai người đăng ký kết hôn ở nước ngoài, trên con đường hôn nhân Vưu Phi Phàm càng ngày càng thể hiện bản năng sinh tồn mạnh mẽ. Là một "thê quản nghiêm" chính hiệu, chỉ cần sắc mặt Phoebe hơi đổi, ngoài việc răm rắp nghe theo thì chỉ còn biết cúi đầu khom lưng, mười năm như một ngày đã trở thành "đặc sản".
Vưu Phi Phàm vòng tay ôm chặt eo thon của Phoebe không chịu buông, một động tác xoay người đẹp mắt kéo theo bước chân bay thẳng ra cửa, thuận miệng dỗ dành: "Nếu còn chậm trễ nữa thì đồ ăn nguội hết mất, mình giải quyết vấn đề no bụng trước đã nhé?"
Trở lại bàn ăn, những món ăn không trùng lặp mỗi ngày tựa như tình cảm tươi mới vĩnh cửu mà Vưu Phi Phàm dành cho Phoebe. Phoebe cũng đã quen với việc người này luôn chu đáo xử lý mọi thứ cho mình, ngay cả một chén canh thanh đạm trước bữa cơm cũng phải đích thân bưng đến tận tay mới được.
Dâng chén canh lên, Vưu Phi Phàm lại bắt đầu ân cần khuyên nhủ: "Dạo này chị hay bị choáng đầu, em cố ý nấu canh gà đen kỷ tử cho chị đó, uống nhiều một chút, bổ dưỡng hơn uống thuốc nhiều."
Nhận lấy chén canh, Phoebe dùng thìa khuấy nhẹ vài cái. Dù thời gian trôi qua bao lâu, dù đối diện với người thương tận tình chăm sóc, tính cách cô vẫn lạnh lùng như vậy. Cũng hên là, Vưu Phi Phàm hiểu rõ hơn ai hết, vợ cô ít nói không có nghĩa là không yêu, tình yêu ẩn sâu trong đáy lòng không hề thua kém cô.
Phoebe nếm một ngụm canh thanh, nhướng mày ý bảo rất hợp khẩu vị, ngay sau đó cầm đũa gắp thức ăn. Vưu Phi Phàm dồn hết sự chú ý vào nhóm phụ huynh của bọn trẻ, đến khi hoàn hồn lại thì thức ăn trong bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Cô ngơ ngác nhìn Phoebe, ánh mắt yên lặng chạm nhau mang đến nụ cười thấu hiểu giữa hai người.
Không thể không thừa nhận, cái gọi là hạnh phúc bền lâu như nước chảy róc rách, thật ra chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua trong cuộc sống nhỏ bé hàng ngày.
Phần lớn thời gian, trên bàn ăn hai vợ chồng cũng không nói chuyện phiếm nhiều hơn ăn cơm. Một người từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, tĩnh lặng như trinh nữ khi ăn không nói lời nào, người còn lại khi ăn cơm thì còn điên cuồng hơn cả thỏ, căn bản không rảnh phản ứng.
Giống như giờ phút này, Vưu Phi Phàm đắm chìm trong tay nghề của mình, ôm chén húp lấy húp để, miệng phồng má trợn vừa bận rộn gắp thức ăn thêm canh cho Phoebe, cả người nhìn qua luống cuống tay chân. Đến khi một trận "gió cuốn mây tan" càn quét xong xuôi, cô mới hàm hồ cảm thán một tiếng: "Em thật là ngưỡng mộ chị!"
Phoebe trước sau như một liếc qua rồi dừng lại, buông chén đũa có chút không hiểu: "Chị có gì đáng ngưỡng mộ?"
Vưu Phi Phàm vùi đầu tiếp tục đợt càn quét thứ hai, đến khi trong chén thấy đáy mới thoải mái thở ra một hơi: "Có một người yêu ưu tú như em đây, chẳng lẽ không đáng ngưỡng mộ sao?"
Đều hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà còn ấu trĩ như vậy, Phoebe một lời khó nói hết, cuối cùng dứt khoát chống cằm ấp ủ một cảm xúc nào đó, đến khi hơi thở phả ra một vẻ ngạo kiều đáng yêu, học theo: "Hừ, chị thật ngưỡng mộ em, có một người yêu ưu tú như chị."
Trong mắt Vưu Phi Phàm, Phoebe như vậy cũng đủ đáng yêu rồi, nhịn không được nhoài người tới muốn hôn lên trán cô ấy, nhưng mà Phoebe mắt nhanh tay lẹ, vội vàng rút khăn giấy chặn miệng cô lại: "Dầu mỡ... Lau miệng đi."
Vưu Phi Phàm hậm hực ngã người ra sau ghế, vẻ mặt hoảng hốt, miệng lẩm bẩm: "Chị... Chị bắt đầu ghét bỏ em rồi, rõ ràng em đã lau miệng mà... Chúng ta kết hôn mới một năm mà đã nhạt nhẽo như vậy sao?"
Phoebe nào chịu nổi cái kiểu oán trách của người này, "bang" một tiếng vỗ bàn đứng dậy. Thấy vợ sắp nổi giận, Vưu Phi Phàm lập tức cắn môi giả ngoan ngoãn. Phoebe vẻ mặt nghiêm túc nhoài người tới, cuối cùng lại mềm mại hôn lên khóe miệng cô: "Thành thật một chút."
Bỏ lại một câu cảnh cáo đầy khiêu khích, Phoebe nhẹ nhàng bước chân lên lầu hai về phòng ngủ, có lẽ vẫn còn đang đau đầu vì ngày mai họp phụ huynh nên mặc gì. Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô dừng bước chân nhìn rõ màn hình hiển thị, rồi im lặng cúp máy.......
Sau màn tản bộ sau bữa tối, Phoebe cố ý để lại khoảng thời gian vui vẻ cho Vưu Phi Phàm và Hỉ Đa Đa. Cư dân thường xuyên đi dạo trong khu dân cư đều biết, hộ gia đình ở khu nam số 229 rất thích dắt chó đi dạo, tuyến đường đi dạo chưa bao giờ thay đổi, hoạt động hàng đầu của chú chó chính là đi "giải quyết nỗi buồn" ở cửa nhà không xa bên cạnh.
Đúng vậy, không sai, chính là nhà của Quan Thư Quân.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Vưu Phi Phàm vừa mới xích cẩn thận Hỉ Đa Đavào dây dắt chó, đã bị chú chó kéo đi một đoạn khá xa. Sau một cú rướn mạnh, chú chó đã chạy đến trước cửa nhà Quan Thư Quân rồi dẩu mông lên.
Vưu Phi Phàm hết cách với nó, càng trùng hợp hơn là, chiếc xe hơi sang trọng, kiểu cách của sếp Quan đột nhiên xuất hiện, rồ ga vài tiếng như thể khẳng định chủ quyền, sau đó hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra nửa khuôn mặt, vô cùng khó chịu quát lớn: "Vưu Phi Phàm! Chó không hiểu chuyện, em cũng không hiểu chuyện theo sao? Đã nói bao nhiêu lần rồi, có thể đổi chỗ khác được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!