* Bắt đầu xen kẽ quá khứ vs hiện tại theo Thu Kỳ kể.
"Đã dặn dò kỹ rồi, mặc thêm đồ giữ ấm bên trong vào, nhất quyết không chịu nghe, giờ thì hay rồi, phát sốt cũng đáng đời lắm, muốn tôi tức điên lên không à!"
Bạn có hiểu cái cảm giác mang theo một đồng đội heo đi cùng có biết bao phiền không? Vưu Phi Phàm, thật sự là khắc tinh của tôi, không nói đúng hơn là tai hoạ của tôi! Người khác thì đi du lịch bụi, người ta gọi đó là chanh sả yêu tự do phóng khoáng, còn sau với tôi thì mang theo một tên ôn thần nằm ở sau xe.
"Khụ... khụ... khụ.... Cô không thể đợi tôi khỏi bệnh rồi mới mắng tôi được à... khụ... khụ..."
"Bớt nói nhảm đi!... Đừng có lây bệnh cho tôi! Lớn thế này rồi, còn tưởng đâu tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu à? Không mặc đồ ấm là một sự xúc phạm đối với mùa này!"
"Tôi biết rồi, biết rồi mà, không phải tôi bị cô quấn thành cái bánh bao rồi sao...."
Thật trùng hợp, cách đường cao tốc không xa có một cửa hàng bán đồ nhanh ven đường, sau khi tôi giảm tốc độ, dừng xe ổn định xe mới mở cửa, thấy tôi đi khỏi, Vưu Phi lập tức ngẩng đầu nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm: "Cô định làm gì thế?"
"Tôi sẽ không vứt bỏ cô, cô sợ cái gì chứ.... Tôi còn có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là đi lấy nước ấm cho cô uống...."
Cô gái này lúc bệnh trông khá đáng thương, mặt đỏ hơn mông khỉ, trông khá buồn cười. Cô ấy nằm xuống lần nữa, ấp úng nói: "Cảm ơn."
Sau khi đóng cửa xe, tôi lấy ít tiền lẻ trong túi đi về phía cửa hàng, cô chủ đang dọn bàn ăn, thấy tôi đi một mình, cô ấy tươi cười chào tôi bằng tiếng địa phương: "Em gái, đi một mình à, muốn ăn gì không?"
"Chủ quán, có nước sôi không?"
"Đừng nhiên có, em muốn bao nhiêu?"
"Tôi mua mấy chai nước khoáng, có thể đổi lấy thành nước sôi không?"
"Được, em chờ tôi chút."
Tôi đưa số tiền trong tay cho bà chủ quán, ngồi trên chiếc ghế chờ đợi, châm một điếu thuốc và nhìn về hướng xe chạy, biết đi đâu tìm hiệu thuốc nơi hoang vu này? Khi cô chủ mang cho tôi ba chai nước nóng đựng trong túi ni lông, tôi vội hỏi: "Ở đây có bán thuốc không?".
"Em gái à, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này tìm được một nơi ăn cơm đã khó, huống chi là hiệu thuốc. Trừ khi em đi vào trong thị trấn.... nhưng mà tôi nhìn thấy em muốn đến Đạo Thành, thế cũng không xa lắm, 40 phút là đến."
Nhận túi xong, tôi cảm ơn rồi chạy về phía xe, mở cửa sau, nhét nước nóng vào ngực Vưu Phi Phàm: "Ở đây không có hiệu thuốc, cho cô một nhiệm vụ, uống hết ba chai nước ấm này...."
Vưu Phi Phàm cầm chai nước, nhìn tôi oán trách: "Thu Vô Danh.... Tôi không phải trẻ con... uống nhiều nước như vậy, thận của tôi không nổ thì bàng quang cũng nổ."
"Đừng ở đó mà lảm nhảm, tranh thủ mà uống đi, cô ráng chịu đựng thêm chút nữa, sắp tới Đạo Thành rồi!"
Ngồi trở lại ghế lái, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút, lái xe hơn mười tiếng đồng hồ liên tục, dọc đường dừng lại đổ xăng, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ hai má cô ấy nóng vô cùng. Nó có thể đủ nóng để chiên trứng.
"Cô làm sao thế?"
"Cô lái xe lâu như vậy, không ngủ một lát sao?"
"Chờ tôi ngủ dậy, cô đã chết trong xe, tôi chỉ còn cách đưa thi thể đến đồn cảnh sát."
"Này, cô không thể nói lời tử tế được sao, tôi bệnh thành thế này rồi!"
"Biết mình bệnh, còn không an phận nằm yên đó đi."
"Cô giết tôi đi!"
"Giết thì giết, hơn 30 tuổi đầu, còn như con nít, cô làm sao có thể sống tới cái tuổi này vậy, trời lạnh phải mặc đồ giữ ấm, cái đạo lý này mấy bạn nhỏ còn hiểu hơn cô!"
"A~ có phải cô đang quan tâm tôi không?"
"Nghĩ hay lắm... bớt bớt lại...."
Này, cô mỗi ngày bất kể mưa nắng đều đến đúng giờ cho mèo hoang ăn, nếu cô thích nó như vậy, sao không mang về nhà chăm sóc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!