Chương 133: Phiên Ngoại 18 (Tạm End)

Thế là, Phoebe đưa Vưu Phi Phàm đến trung tâm cấp thị thực mà không cần dỗ dành hay nói dối, sáng sớm cô rón rén vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, vào bếp pha một tách cà phê thơm lừng rồi cầm tách cà phê bước vào phòng ngủ. Cầm cà phê thổi hơi lên chóp mũi Phi Phàm: "Ma lực hiện ra, để cho kẻ lười biếng mau mở mắt ra!"

Vừa dứt lời, Vưu Phi Phàm liền phối hợp mở mắt ra, ngồi dậy cười híp mắt nhìn người đẹp trước mặt: "A! Nữ hoàng bệ hạ xinh đẹp, là người đánh thức ta sao?"

Vưu Phi Phàm giả vờ ngoan ngoãn trêu chọc Phoebe, khiến cô phải che miệng cười: "A! Đại bảo bối đáng yêu của chị, mau dậy đi, hôm nay nữ hoàng bệ hạ của em muốn mang em đi ra ngoài làm việc."

"Bệ hạ yêu dấu của ta, thần không có cách nào rời khỏi cái giường có lời nguyền này, cần phải hôn mới có thể phá bỏ lời nguyền của giường!"

Vưu Phi Phàm bĩu môi, vươn tay ra để cầu xin Phoebe hôn, Phoebe đặt ly sang một bên, lao vào vòng tay của Phi Phàm, ôm chặt má Phi Phàm: "Trán... moaz, má trái nè... moaz, má phải nè... moaz, chóp mũi... moaz, miệng nhỏ... moaz."

Phi Phàm lập tức bật người khỏi giường, hô to: "A! Lời nguyền của ta đã được giải trừ!"

Hai người đột nhiên sắm vai chơi trò người đẹp ngủ trong rừng như trẻ con, Đại Phàm ôm eo Phoebe: "Vợ à, chị tốt thật đó, còn pha cà phê cho em nữa! Lát nữa chị định dẫn em đi đâu làm gì thế?"

Phoebe v**t v* mũi của Đại Phàm, chậm rãi giải thích: "Hai người chúng ta đã nhiều năm như vậy chưa từng chính thức đi du lịch, chị thấy em và Thu Kỳ đã đi rất nhiều nơi..."

Nói đến đây, Phoebe cực kỳ đáng yêu c*n m** d***, giậm chân: "Cõi lòng chị còn hận! Đều là do em hết!"

"Sao tự dưng đang nói rồi lại càu nhàu thế! Ngoan ngoan ngoan, sau này bọn mình đều đi với nhau hết, em sẽ không bỏ đi đâu, đừng giận mà!"

"Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của em đi, chị đùa em thôi mà, đồ ngốc. Chị muốn đi Ý ăn pizza, em đi cùng chị chứ?"

Nghe nói được đi nước ngoài chơi, hai mắt Vưu Phi Phàm sáng lên, nắm tay Phoebe: "Aaa! Thật sao? Pizza? Còn mì ống! Bia cùng bóng đá! Đúng đúng, còn những câu truyện thời đại xa xưa của Roma!"

"Nhìn kìa, em vui tới mức bắt đầu nói linh tinh rồi, mau sửa sang lại đi, lát nữa đến trung tâm thị thực."

"Vâng! Nữ vương bệ hạ của em!"

Thấy Phi Phàm bước vào phòng tắm, Phoebe lặng lẽ lấy thiệp mời ra, cô chụp ảnh địa chỉ gửi cho thư ký Đỗ, sẵn tiện soạn một tin nhắn dài: "Tính toán số người, đặt lịch đi Rome vào ngày 7 tháng này, em đưa mọi người qua đó trước, tôi với Phi Phàm hai ngày sau đi bay qua đó."

...

Quan Thư Quân đứng trong nhà kho của trang trại và nhìn vào diện mạo mới của nhà kho với sự hoài nghi. Khi họ tìm thấy trang trại vài ngày trước, không có gì ngoài tự xưng là người gác cổng trang trại, có một tòa nhà kiểu phương Tây bốn tầng trong khu đất rộng vô tận, có một bể bơi bị bỏ hoang phía sau.

Người gác cổng dẫn hai người đi một vòng, giải thích mặc dù là nông trường, nhưng để không ảnh hưởng đến cảnh sắc toàn bộ thung lũng, đất đai chưa từng được canh tác, vẫn luôn duy trì hệ sinh thái nguyên thủy. Các chủ trang trại trước đây đều kinh doanh du lịch nên trông trang trại giống một khách sạn hơn.

Khi bước lên tầng cao nhất của tòa nhà kiểu phương Tây, có thể nhìn thấy toàn cảnh thung lũng, và sự hối hả nhộn nhịp của thị trấn nhỏ, nhưng lại không bị nó làm phiền, đợi đến mùa du lịch, nếu chỗ này kinh doanh khách sạn, đương nhiên sẽ kín phòng.

Quan Thư Quân luôn rất thích kiếm tiền, cảm thấy những gì người gác cổng nói rất có lý, vì vậy quay đầu lại và hỏi Thu Kỳ: "Cô có muốn mở khách sạn không? Tôi bỏ vốn cô bỏ đất, tiền kiếm về chia đôi, coi như kiếm tiền tiêu vặt."

Thu Kỳ chán ghét phàn nàn: "Người của cô toàn hơi thở của thương nhân, buồn nôn ghê."

"Vậy cô thuê người quét dọn đi, đặc biệt là cái nhà kho kia, tồi tàn quá rồi."

Đề xuất của Quan Thư Quân rất hay, Thu Kỳ đã thuê một vài người trẻ tuổi trong thị trấn, lương trả theo tiếng cũng không thấp, mọi người cũng nhiệt tình hay cười nói, mặc dù có trở ngại ngôn ngữ nhưng sự hiếu kỳ của họ đối với người Trung Quốc vượt xa tưởng tượng của Thu Kỳ, tốt bụng và nhiệt tình, có lẽ đây là cách người dân địa phương quen đối xử với khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.

Vì vậy, khi Quan Thư Quân đứng trong nhà kho, sự ngạc nhiên trong mắt dừng lại trên người Thu Kỳ, trở thành sự hài lòng và tự hào vô tận trong mắt Thu Kỳ, nhà kho chất đầy những bức tranh, bản phác thảo vẽ tay, tranh sơn dầu đầy màu sắc và tranh phong cảnh với các phong cách khác nhau, lớn nhỏ đều được bày ra, không đủ tư liệu nên hầu hết không đóng khung.

Treo phía trên nhà kho là hai bức tranh lớn nhất, một bức vẽ Tần Quân đứng trước cửa sổ kiểu Pháp của văn phòng nhìn xuống phía dưới, bức còn lại là cảnh cô ấy nhắm mắt lặng lẽ dựa vào thung lũng Kanas, chi tiết khóe mắt bị nhòe bởi một giọt nước là điểm vẽ xuất sắc.

Quan Thư Quân ngẩng đầu nhìn hai bức tranh hồi lâu, đỏ mắt nói: "Tôi có thể đoán được, đây là bắt đầu cũng là kết thúc của hai người."

Thu Kỳ chống nạnh, kiêu hãnh và buồn bã nói: "Ừ. Chị ấy đứng trên tầng 15, phát hiện tôi đang cho mèo ăn ở dưới. Cuối cùng, Tần Quân đã kiệt sức và bước đi vào sâu trong Thung lũng Kanas, dựa vào bên gốc cây ngủ, đi rất yên tĩnh."

"Giọt nước mắt nơi khóe mắt thật tuyệt vời."

Quan Thư Quân khen ngợi, Thu Kỳ cúi đầu mỉm cười: "Thật ra đó là nước mắt của tôi. Lúc chị ấy nhắm mắt lại, tôi biết mình đã mất đi thứ gì nên không kìm được nước mắt rơi xuống trên tờ giấy vẽ. Tôi nghĩ mình đã vẽ lộn xộn, nhưng sau khi nước mắt tự nhiên khô đi, tôi cũng thấy nó thật kỳ diệu."

Nói tới đây, Quan Thư Quân quay đầu nhìn Thu Kỳ, Thu Kỳ không biết người này định làm gì, liền ngây người đứng ở nơi đó, khó hiểu nhìn: "Làm sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!