Từ Roma đến thị trấn nhỏ Funes ở phía bắc lái xe rất xa, cũng may Quan Thư Quân đã cử người dẫn đường, Thu Kỳ cầm máy ảnh chỉ lo chụp ảnh, mỗi khi đến một danh lam thắng cảnh đẹp, cô sẽ dừng lại một lúc, cô giống như một hoạ sĩ lang thang, cầm bảng vẽ và phác thảo từng nét.
Mặc dù khung cảnh dưới ánh mặt trời của Ý được ghi lại một cách chân thực, nhưng hình ảnh cô đơn ngồi cách đó không xa, được viết trong mắt Quan Thư Quân, trở thành một nỗi cô đơn không thể tránh khỏi.
Dừng đi dừng lại như vậy, cũng mất khá nhiều thời gian để đến địa điểm mà cả hai muốn đến
- thung lũng nhỏ Funes, cả hai ngồi trên xe ngước nhìn dãy núi kiêu hãnh phía xa, xe chạy từ từ trên cong đường quanh co, người tài xế hất hàm giới thiệu như một hướng dẫn viên du lịch rất tận tâm:
"Ngọn núi cao nhất là ngọn núi tuyết mà người Ý tự hào nhất—Dolomites, là một phần của dãy núi Alps. Khi mùa tuyết đông xuân đến, sẽ có rất nhiều người đến đây trượt tuyết, dù sao thì chỗ này cũng là một trong những nơi có đường trượt tuyết siêu tốc ở Châu Âu, hơn nữa phong cảnh không thể chê vào đâu được, cùng với món ngon của Ý, có thể nói như một thiên đường cho những người trượt tuyết và đi bộ đường dài."
Thu Kỳ và Quan Thư Quân sửng sốt một lúc, nhìn nhau hiểu rõ gật đầu, Thu Kỳ sau đó tò mò hỏi: "Thị trấn nhỏ kia có gì, có biết nó cách trang trại của chúng ta bao xa không?"
Người tài xế ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi cô Thu, tôi cũng căn cứ theo định vị mà xem, chắc chỉ cách thị trấn một hai km thôi."
Quan Thư Quân khẽ nhíu mày: "Từ Roma một đường lái xe, từ thành phố thu lại thành thị trấn nhỏ, tôi thấy nơi này dân cư thưa thớt, cũng không biết cái nông trại kia của cô hẻo lánh ra sao, nếu một mình cô sống ở đó không biết có bất tiện, hay không an toàn không."
Thu Kỳ biết rằng Quan Thư Quân đang lo lắng cho mình, nhưng cô nhún vai một cách thờ ơ: "Tôi thấy không quan trọng, miễn là tôi quen thuộc với điều kiện đường xá và phong tục địa phương."
"Cô luôn suy nghĩ đơn giản như vậy, nếu tôi không đi cùng cô, sợ cô không tìm thấy nông trại của cô ở chỗ nào?"
Thu Kỳ bứt tai: "Sao cô cứ nói chuyện không hợp ý là lại nói tôi hả?"
"Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô thôi."
Hai người đã quen với việc mở miệng là đấu nhau, gặp chiêu nào phá chiêu đó, đợi đến khi xe chạy vào thị trấn nhỏ, có lẽ là mùa thấp điểm của du lịch, nên thị trấn nhỏ không có nhiều người, người dẫn đường mang Quan Thư Quân và Thu Kỳ tìm được một quán ăn nhìn qua khá cũ kỹ, Quan Thư Quân cầm thực đơn lật xem: "Muốn ăn cái gì?"
"Nói thật, hiện tại tôi rất, rất muốn ăn lẩu."
Sau khi đóng thực đơn lại, Quan Thư Quân nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ đáng thương của Thu Kỳ với một nụ cười: "Với cái dáng vẻ này của cô mà muốn định cư à? Tôi khuyên cô chơi vui vẻ rồi ngoan ngoãn về nước với chị đây nhé, nên làm gì thì làm đi."
"Cô."
"Cô gì mà cô hả, tôi nói sai sao? Thật ra tôi biết mục đích cô đến đây là gì..."
Thu Kỳ nhướng mày và nghiêng đầu ác ý nhìn Quan Thư Quân: "Nếu cô đoán sai thì sao?"
"Nếu là tôi sai, bữa cơm này tôi không ăn, lập tức dẫn người về, nhắm mắt làm ngơ với cô."
"Chậc! Đánh cược lớn thế à?"
"Vậy nếu tôi đoán đúng thì sao?"
"Nếu cô đoán đúng, thì tôi sẽ về nước với cô."
"Chơi lớn thật đó."
Quan Thư Quân dựa vào ghế cười đắc thắng cười, tiếp tục xem thực đơn: "Ôi, đói quá, thôi gọi đồ ăn trước đi, mì ống phô mai đi, cô ăn gì, ăn tới ăn lui cũng là mấy cái này, tôi ăn cũng chán rồi, salad trông khá ngon, có rượu trái cây, có muốn nếm thử không?"
Thu Kỳ trừng mắt: "Không phải cô muốn đoán à?"
"Vội gì chứ, dù sao tôi cũng thắng mà, nhất thời không vội."
"Yo yo, cô có chắc là cô sẽ thắng không?"
Sau khi gọi món, Quan Thư Quân ném thực đơn sang một bên, dựa vào trên bàn: "Kéo theo một cái vali đựng đồ vẽ, cả đường đi đều là vẽ, vẽ tới vẽ lui vẫn là bóng dáng Tần Quân, cô muốn đến nông trại chẳng qua là hoàn thành tâm nguyện của Tần Quân, cũng có thể nói là tâm nguyện của cô, trong nông trại sẽ có gì? Tôi đoán là có một kho hàng lớn, đủ để cô treo tất cả bức tranh, nếu Tần Quân còn, chị ấy sẽ tổ chức cho cô một buổi triển lãm tranh, chẳng sợ buổi triển lãm đó chỉ có hoạ sĩ và một vị khách, coi như cũng thành công viên mãn, đúng không?"
Thu Kỳ đang chơi với điện thoại di động, điện thoại đột nhiên rơi trên bàn tạo tiếng động, trên mặt cô hiện lên một vẻ phức tạp, rồi sau đó cười đến mức hai đầu vai run lên, Quan Thư Quân biết bản thân đã thắng, tiếp tục cười nói: "Tôi với Tần Quân sống chung bao nhiêu năm chứ? Cho dù lần cuối không gặp mặt nhau, tôi vẫn đoán được hướng đi của chị ấy, cô quen biết được chị ấy, chính là may mắn của cô."
"Cô thắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!