Lan Châu, nằm bên bờ sông Hoàng Hà, là thủ phủ của Cam Túc và cũng là đầu mối giao thông quan trọng của ba tỉnh Thiểm Tây
- Cam Túc
- Thanh Hải. Từ xưa đã là cửa ngõ giữa Trung Nguyên và Tây Vực. Vì vậy, không có gì lạ nếu thành Lan Châu là nơi trù phú, sầm uất nhất miền Tây Trung Quốc.
Cam Túc núi non trùng điệp, không thuận lợi cho việc trồng lúa, nhưng lại là nơi mà cây ăn quả phát triển tốt. Hàng trăm vạn mẫu rừng trái cây đủ loại đã đóng góp phần không nhỏ vào sự thịnh vượng của đất Cam.
Tất nhiên là các nhà đại phú của Lan Châu không thiếu. Họ là chủ nhân của những vườn cây hoa quả hoặc một đường dây buôn bán tơ lụa, thổ sản qua lại hai miền.
Trong số đó, người giàu có nhất chính là Diêm Lập Đức.
Diêm lão đại nắm trong tay mười vạn mẫu đất đai. Lão còn là đại tài chủ, sẵn sàng cung cấp vốn liếng cho những khách thương hồ xuôi ngược qua Lan Châu.
Nhưng quả thật là tạo hóa đố toàn.
Năm nay lão đã ngoại lục tuần mà vẫn không con cái. Người vợ già qua đời từ lâu. Một hôm Diêm Đức Lập cùng bạn bè vào Lưu Hương kỹ viện để giải sầu. Lão bỗng say đắm một nàng kỹ nữ tên gọi là Lý Lăng Lăng.
Nàng vừa tròn tuổi đôi mươi, nhan sắc mặn mà, thân hình gợi cảm, lại biết cách chiều chuộng đàn ông. Vì thế, họ Diêm đã xuất ra năm vạn lượng bạc để mua chuộc nàng ra khỏi lầu xanh, đem về làm thiếp cho đêm đông bớt lạnh lùng.
Hơn nữa, lão cũng muốn nàng sanh cho lão một quý tử để nối dõi tông đường và thừa kế gia nghiệp.
Nhưng sau một năm, lão biết mình đã lầm. Lý Lăng Lăng vẫn chưa có tin vui dù đã rút rỉa biết bao nhiêu sinh lực của họ Diêm. Nàng vào thanh lâu năm mười sáu tuổi, hằng ngày quen với chuyện chăn gối nên vô cùng dâm đãng.
Diêm lão Đại tuổi đã cao, dù có bao nhiêu thuốc quý hỗ trợ cũng không thể đáp ứng nổi.
Mỗi lần phải xa nhà để kiểm tra điền địa, họ Diêm đều đưa nàng đến một trang viện ở ngoại thành. Nơi đây chỉ toàn là nữ nhân, chẳng có một bóng tráng đinh nào.
Nhưng lạ thay, Lăng Lăng không hề phản đối hay than phiền. Nàng tươi cười dặn dò lão phải bảo trọng lúc đăng trình. Diêm Đức Lập an tâm lên đường, lần này lão phải đi khá lâu.
Tối hôm đó, cơm nước xong, Lăng Lăng đóng cửa khuê phòng, trang điểm rất công phu. Nàng mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, mỏng như cánh ve sầu, đôi gò bồng đảo căng tròn ẩn hiện.
Nàng xoay người ngắm nghía thân hình khêu gợi của mình, mỉm cười hài lòng rồi đốt một ngọn tọa đăng có chụp màu xanh đặt lên thành cửa sổ.
Ngọn gió thu lạnh lùng thổi vào phòng, mơn man da thịt nóng bỏng của người thiếu phụ. Nàng năm nghiêng mình trên nệm ấm đợi chờ. Lát sau, một bóng người phi nhanh qua khung cửa, đáp xuống nhẹ nhàng. Đó là một hán tử tuổi trạc ba mươi, dung mạo anh tuấn nhưng đôi nhãn thần đầy vẻ yêu mị.
Lăng Lăng bật dậy, chạy đến ôm lấy hắn, trách móc :
- Lưu ca quả là không biết thương hương tiếc ngọc, để thiếp phải mòn mỏi đợi chờ.
Họ Lưu mỉm cười, vuốt ve tấm lưng ong :
- Lăng muội đừng hờn, ta sẽ đền bù cho nàng.
Dứt lời hắn nhấc bổng nàng lên đưa về phía giường. Hán tử quả là cao thủ trong làng son phấn, cơ thể Lăng Lăng run rẩy dưới đôi bàn tay nóng bỏng, thành thục của hắn.
Dù là một kỹ nữ dày dạn, nàng cũng không chịu nổi một nam nhân điêu luyện và cường tráng như họ Lưu, hắn liên tục đưa nàng đến những đỉnh cao khoái cảm.
Gần một canh giờ sau, hai người rời nhau, Lăng Lăng rũ rượi vì mệt mỏi nhưng gương mặt đầy vẻ mãn nguyện. Nàng quay sang vuốt ve sống mũi tình lang :
- Lưu ca thật là lợi hại.
Chỉ mong được gần nhau mãi.
Hán tử úp mặt vào đôi ngực mềm mại của Lăng Lăng rồi thở dài :
- Nhưng rất tiếc là ta sắp phải ra đi, những giây phút hạnh phúc này chỉ là tạm bợ mà thôi.
Lăng Lăng giật mình hỏi lại :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!