Chương 264: Một cái yêu cầu

Sắc mặt lão hòa thượng đã khó coi đến cực điểm, lại thấy Cung Nguyệt hành động như vậy, con ngươi bỗng co rút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù cho những gì ngươi nói đều là sự thật, chẳng lẽ hiện giờ muốn hạ sát lão nạp?

Tuy ta không phải chuyển thế thân chân chính của Già Lam thượng nhân, nhưng giống như ngươi đã nói, trong thần hồn cũng mang theo một tia bản nguyên của Già Lam, cũng xem như là nửa chủ nhân của ngươi.

Nếu ngươi động thủ, e rằng sẽ bị Luyện Nguyệt Kính phản phệ, khiến một chút linh tính này của ngươi tiêu tan trong thiên địa.Ta vì sao phải động thủ giết ngươi?

Già Lam lão nhi giao cho ta phân phó, chẳng qua chỉ là đứng ngoài quan sát quá trình thử nghiệm chuyển thế này mà thôi.

Còn như trong quá trình đó các ngươi đã làm những gì, trở thành ai, thậm chí có chuyển thế thành công hay không, đối với hắn mà nói đều không trọng yếu, hắn chỉ muốn một kết quả đúng – sai mà thôi."

Cung Nguyệt nhàn nhạt đáp hai câu, sau khi ngân quang trong tay thu lại, chiếc cổ kính màu bạc kia lập tức dung nhập vào trong thân thể hắn, biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay khoảnh khắc đó, thân ảnh vốn trong suốt của hắn liền trong dòng ngân quang chuyển động mà trở nên ngưng thực như người thật.

Vương Vũ thấy tình cảnh này, không nhịn được liếc nhìn thân thể hiện tại của Cung Nguyệt thêm vài lần, lại không nhận ra có gì khác biệt với người bình thường.

"Vậy thì ngươi hiện giờ xuất hiện nơi đây, lại là vì cái gì? Chẳng lẽ là để ngăn cản lão nạp mở bảo khố, đoạt lấy vật trong đó?" Lão hòa thượng nghe Cung Nguyệt nói vậy, trong lòng yên tâm quá nửa, ánh mắt lại nhìn về phía cánh cửa đồng khổng lồ đã được mở ra.

Hắn cũng không biết phía sau cánh cửa ấy được bố trí loại cấm chế gì, từ bên ngoài nhìn vào, trong bảo khố tối đen như mực, dùng thần niệm quét qua, cũng hoàn toàn không thể thâm nhập lấy một phần.

Phải biết rằng, với tuổi tác đã sống đến sáu bảy trăm năm như hắn, chuyện bản thân có phải là chuyển thế thân của Già Lam thượng nhân hay không cũng chẳng còn quá trọng yếu.

Điều hắn cần hiện tại chính là đạt được pháp bảo của vị Nguyên Anh chân tu kia, mới có cơ hội có được linh dược kéo dài thọ nguyên nhiều hơn nữa, bnsach. com, thậm chí có thể đột phá một đại cảnh giới, khiến thọ nguyên tăng vọt lần nữa.

"Ta suýt thì quên, các ngươi còn chưa biết, thực ra phía sau cánh cửa đồng kia căn bản chẳng có thứ gì cả. Những ký ức về các loại bảo vật trong đầu ngươi, chẳng qua là do Già Lam cố tình rót vào tia bản nguyên kia, toàn bộ chỉ là ký ức hư giả mà thôi."

Cung Nguyệt nhìn thấy ánh mắt nóng rực của lão hòa thượng khi nhìn về phía bảo khố, lại như chợt nhớ tới điều gì, liền vung tay áo về phía sau.

Ầm một tiếng, tựa như có vật gì đó trong cánh cửa đồng phía sau đột nhiên vỡ nát, theo đó vô số phù văn trắng từ trong đại sảnh bằng đá phiêu đãng bay ra, trước mắt mọi người nhanh chóng tiêu tán không còn.

Cảnh tượng trong đại sảnh lập tức trở nên rõ ràng, từng chiếc giá sắt trống trơn lộ rõ ra trước mắt lão hòa thượng.

Không thể nào.

Lão hòa thượng căn bản không thể tin được vào mắt mình, thần niệm liên tục quét qua trong đại sảnh mấy lượt, song sắc mặt chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng, buông Viên Thông đang nắm trong tay xuống đất, bản thân thì gần như ngồi bệt trên mặt đất, toàn thân như mất hết ý chí sống.

Vương Vũ thấy thế, trên mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, ánh mắt Cung Nguyệt quét qua Viên Thông đang nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, lại mở miệng nói:

"Tiểu tử này cũng là một chuyển thế thân mang theo bản nguyên của Già Lam lão nhi, lúc này chưa thể để chết ở đây được, đành phải ra tay cứu một lần."

Lời vừa dứt, hắn liền giơ tay về phía mặt đất xa xa khẽ vẫy.

Cánh tay bị xé rách ban nãy lập tức bay lên không, rơi xuống vai bị cụt của Viên Thông, khớp vào vị trí cũ một cách ổn định.

Ngay sau đó, trước người Cung Nguyệt ngân quang đại thịnh, Luyện Nguyệt Kính chậm rãi ngưng tụ hiện ra, chỉ nhẹ lay về phía tiểu hòa thượng nằm trên mặt đất, một đạo quang trụ xanh mờ liền phun ra, bao phủ lấy hắn vào bên trong.

Một màn khó tin đã xảy ra!

Trên ngực và vai của Viên Thông, trong phạm vi bị bao phủ bởi ánh sáng xanh, vô số sợi máu li ti tuôn ra từ vết thương, và với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chúng đang nhanh chóng kết lại thành mô thịt mới.

Chỉ trong mấy hơi thở, vết thương trên ngực tiểu hòa thượng đã hoàn toàn biến mất, ngay cả cánh tay bị đứt cũng đã nối liền lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Trên thân thể Viên Thông, sau khi có mấy luồng hắc khí bốc ra trong làn thanh quang, thân thể vốn hấp hối liền lập tức hồi phục tinh thần, từ mặt đất bật dậy, hướng về phía Cung Nguyệt cúi người hành lễ, bnsach. com, trong miệng cung kính nói:

"Đa tạ Cung tiền bối đã cứu mạng, vãn bối vô cùng cảm kích."

Hiển nhiên Viên Thông không phải hoàn toàn không biết gì về những chuyện vừa xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!