Chương 23: Thiết tiễn hào

"Đây là ngọn Huỳnh Hỏa do chính mình thi triển ra!"

Vương Vũ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ trước mặt. Ngón tay không hề cảm thấy chút sức nóng nào, nhưng trong khi đó, pháp lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao đi một phần đáng kể.

Pháp thuật này tiêu tốn pháp lực ngoài dự tính của hắn. Với tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai hiện tại, có lẽ hắn chỉ có thể miễn cưỡng thi triển năm, sáu lần. Nhưng ngọn lửa nhỏ bé này, uy lực có lẽ không đáng để kỳ vọng quá nhiều.

Nghĩ vậy, Vương Vũ bèn hít một hơi sâu rồi thổi mạnh vào ngọn lửa nhỏ.

Hú...

Ngọn lửa trên đầu ngón tay chao đảo nhưng không dễ dàng bị dập tắt.

Ngón tay khẽ động, ngọn lửa cũng nhấp nháy theo, dường như có một sự cảm ứng vô hình với ngón tay. Vương Vũ gật đầu, ánh mắt đảo qua căn phòng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc ghế gỗ mục nát.

Hắn búng ngón tay, ngọn lửa rời khỏi tay và biến thành một điểm sáng đỏ, rơi xuống ghế.

Xèo...

Chiếc ghế lập tức bùng cháy thành một ngọn lửa lớn, chỉ trong vài nhịp thở, ngọn lửa biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một đống tro đen tàn lụi.

Pháp ấn trong biển ý thức của hắn cũng lóe lên rồi tan biến.

Vương Vũ ngây người, miệng há hốc không ngậm lại được.

Đây là uy lực của ngọn lửa nhỏ sao?

Hắn không dám tin, nhảy xuống giường, bước nhanh đến đống tro đen, khẽ dùng chân hất nhẹ mấy lần để chắc chắn rồi mới nhận ra rằng kiến thức của mình vừa bị đảo lộn.

Vương Vũ vội bước ra sân, ánh mắt lướt qua xung quanh và nhanh chóng tìm thấy mục tiêu mới

- một thanh sắt gỉ xiên nghiêng trong đất gần đó.

Hắn kết ấn bằng một tay, miệng niệm chú.

Không ngoài dự đoán, hai lần thi pháp đầu tiên thất bại, khiến hắn cắn răng một hồi, nhưng cuối cùng lần thứ ba cũng thành công, pháp ấn được tụ lại.

Ngọn lửa nhỏ lại hiện lên trước mặt, hắn búng ngón tay, ngọn lửa nhẹ nhàng rơi xuống thanh sắt.

Xèo...

Lửa lại bùng cháy, thanh sắt đỏ rực và mềm nhũn dần theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Khi ngọn lửa tắt đi, chỉ còn lại một vũng thép đỏ như dung nham.

Vương Vũ tiến lại gần hai bước đã cảm nhận được sức nóng hừng hực, lòng không khỏi kinh ngạc.

Huỳnh Hỏa này căn bản không phải là lửa thường, mà là ngọn lửa có nhiệt độ cực cao, đủ sức làm tan chảy kim loại và hóa đá thành dung nham. Uy lực của nó khác xa với miêu tả trong Pháp Thuật Nhập Môn.

Có phải pháp thuật của mọi loại thuật chú đều mạnh như thế này chăng?

Vương Vũ thầm thắc mắc.

Hắn định tiếp tục thử Huỳnh Hỏa thuật, nhưng tiếc là sau đó lại thất bại và không còn đủ pháp lực, đành quay vào phòng ngồi thiền, điều tức để hồi phục.

Trong những ngày tiếp theo, Vương Vũ luyện tập Huỳnh Hỏa thuật liên tục.

Sau lần đầu tiên hình thành pháp ấn thành công, tỷ lệ thi pháp thành công tăng vọt. Giờ đây, hắn có thể thành công sau hai hoặc ba lần thử, và dù có thất bại, phản phệ cũng không còn đau đớn như lúc đầu, thậm chí càng ngày càng dễ chịu, dường như thần thức của hắn đã thích nghi dần với đợt phản phệ của pháp thuật này.

Trong thời gian này, hắn thử nghiệm Huỳnh Hỏa trên các mục tiêu khác nhau, thậm chí còn cố gắng đưa nó vào thực chiến. Hắn nhận ra dù uy lực Huỳnh Hỏa rất lớn nhưng nó bay rất chậm, tầm bắn cũng hạn chế, dẫu có gắng sức đến đâu cũng chỉ bắn xa chừng một trượng, rất dễ bị đối thủ tránh né.

Dẫu Huỳnh Hỏa có những nhược điểm này, Vương Vũ vẫn cảm thấy rất hài lòng vì đây là pháp thuật đầu tiên mà hắn học được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!