Chương 47: Dựa Vào Cậu Là Người Con Gái Của Mình

Động tác này của Hạ Tri Điểu đẩy Tùy Chí Thanh về phía đầu giường, đồng thời Hạ Tri Điểu cũng nằm vào trong lồng ngực của Tùy Chí Thanh, cả khuôn mặt thoạt nhìn giống như một cục sắt đỏ.

"Cậu..." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu đang nằm trên người mình, giả vờ làm một cái xác chết, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào hàm răng, nở nụ cười.

"Không phải cậu đã hẹn hò qua rất nhiều lần rồi hay sao? Không phải đã trải qua trăm trận rồi hay sao, tại sao còn phải đi tra cứu nữa?"

"Im miệng, im miệng, im miệng!

"Nghe đến đây, Hạ Tri Điểu nổi giận. Vì vậy vội vàng đứng dậy, cầm lấy cái gối đầu, lập tức đánh vào trên người Tùy Chí Thanh."Mình chỉ là hiếu kì, đừng tức giận a..." Tùy Chí Thanh bắt lấy cái gối đầu, tiếp tục cười vui vẻ.

"Tùy Chí Thanh!" Hạ Tri Điểu kéo kéo cái gối đầu nhưng lại kéo không nổi, vì vậy tóc tai bù xù, trợn tròn hai mắt nhìn Tùy Chí Thanh.

"Đến đây." Khoé môi Tùy Chí Thanh hơi vểnh lên.

"Không cho phép lại nói chuyện này!" Hạ Tri Điểu chỉ về phía mũi của Tùy Chí Thanh.

"Cho nên mới nói, kỳ thật cậu vẫn luôn cố ý dụ dỗ mình phạm tội a..." Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu.

"Mình...! mình không có!

"Hạ Tri Điểu tiếp tục kéo cái gối đầu. Cổ tay của Tùy Chí Thanh dùng chút lực, đem gối đầu của Hạ Tri Điểu kéo về phía mình một chút, sau đó dùng tay nâng cằm của Hạ Tri Điểu lên:"Đổi lại một cách thức khác để lý giải, hay là nói, cậu chính là đơn thuần rất muốn cùng mình làm yêu?"

"Nói lung tung, cậu cút đi!"

Hạ Tri Điểu đẩy tay của Tùy Chí Thanh ra, sau đó nghiêng người qua, giống như con cá trạch chui vào ổ chăn, dùng chăn gắt gao che kín cả đầu.

"Cậu muốn biết cảm giác là gì sao...

"Tùy Chí Thanh kéo cái chăn của Hạ Tri Điểu. Hạ Tri Điểu thì lại siết chặt chăn."Mình có thể học a." Tùy Chí Thanh kéo cái chăn xuống, tay đi đến bên hông nơi cột dây thắt lưng của Hạ Tri Điểu, ở bên tai Hạ Tri Điểu nỉ non.

"Uy..." Hạ Tri Điểu thở phì phò, cơ thể rụt lại một cái, giữ lại tay của Tùy Chí Thanh.

"Mình cũng muốn biết, muốn biết thân thể của cậu có hình dạng như thế nào..." Ánh mắt của Tùy Chí Thanh di chuyển từ cổ của Hạ Tri Điểu rồi lại tiếp tục đi đến chỗ cổ áo, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.

"Nếu như mình muốn cậu, cậu sẽ cho mình chứ?"

"Không, không muốn..." Mặt của Hạ Tri Điểu đỏ lên, cùng lúc tắt đèn đi, vừa rồi gặp phải cái giao diện kia ở bên trong điện thoại di động, hiện tại nói những lời này, cho dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.

"Ân?" Tùy Chí Thanh tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng đùa giỡn những sợi tóc rơi trên cái cổ trắng nõn của Hạ Tri Điểu.

"Trước đó là ai giả vờ say muốn mình..."

"Vậy...! vậy cậu sẽ làm sao?!

"Cuối cùng Hạ Tri Điểu đỏ mặt nhìn qua Tùy Chí Thanh. Lần này vấn đề bị đẩy ngược lại cho Tùy Chí TThanh. Phải, cậu ấy sẽ không, còn chưa có trải qua chuyện này."Đi ngủ!" Hạ Tri Điểu nói xong, lại một lần nữa kéo chăn lên, che kín đầu.

"Được a.

"Tùy Chí Thanh nghe vậy, cười một cái, cũng không có ép buộc Hạ Tri Điểu, sau đó nghiêng người nằm xuống, vươn tay, ôm lấy cơ thể mềm mại và ấm áp của Hạ Tri Điểu. Nhưng mà Tùy Chí Thanh vẫn nhẹ nhàng thở ra. Không có việc gì, cùng lắm thì mình tìm thêm tư liệu, xem thêm mấy cái hướng dẫn, học tập một chút."Cho nên cậu thừa nhận cậu là bạn gái của mình?" Trong bóng tối, Tùy Chí Thanh ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng tản ra từ sợi tóc của Hạ Tri Điểu, có chút siết chặt, ôm lấy bụng của Hạ Tri Điểu.

"Cậu nói thử xem, đồ ngốc...

"Thật lâu sau Hạ Tri Điểu thấp giọng trả lời một câu. Tùy Chí Thanh nghe xong, cười một cái, ôm Hạ Tri Điểu chặt thêm một chút nữa:"Cho nên ngày mai rốt cục là chúng ta đi chỗ nào?"

"Đi con đường núi bằng kính, rồi lại đi qua thị trấn nhỏ trong mơ bên cạnh, nơi đó rất nổi tiếng ở trên mạng, cậu thấy thế nào?

"Hạ Tri Điểu hỏi. Tùy Chí Thanh nghe xong, hai mắt nhắm lại:"Được."

"Nghe nói đồ ăn trong thị trấn đó đặc biệt rất ngon...! Không cho phép sát phong cảnh nói với mình là giá cắt cổ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!