Chương 12: Rốt Cục Cậu Muốn Gì Ở Tôi

https://img.. com/public/images/storyimg/20210513/tinh

-dich

-luon

-treu

-toi-12-0. jpg

Tùy Chí Thanh vươn tay, đầu ngón tay cầm lấy dây áo bị rơi xuống, kéo về lại vị trị ban đầu.

Ở dưới ánh sáng, xương quai xanh trơn bóng trong suốt nằm ở trên cơ thể xinh đẹp, gương mặt quyến rũ, hai mắt mơ màng, đôi môi hé mở tựa như cánh hoa mềm mại.

Giống như một chất kịch độc, có thể chiếm đoạt tất cả.

Tùy Chí Thanh nghiêng đầu qua một bên, vẫn như cũ không trả lời câu hỏi của Hạ Tri Điểu.

Qua mấy giây sau, Tùy Chí Thanh lại vươn tay, định đi mở đèn nơi đầu giường.

Nhưng mà lúc này Hạ Tri Điểu lại cầm lấy cổ tay Tùy Chí Thanh: "Đừng đi.

"Tùy Chí Thanh kinh ngạc lần nữa, quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu:"Mình chỉ là đi mở đèn.

"Hạ Tri Điểu nghe xong nhưng vẫn không có buông tay ra, chẳng qua là gật đầu một cái, lại di chuyển về phía trước một chút, đến gần Tùy Chí Thanh, lông mi dài khép lại:"Nóng.

"Nhìn chăm chú gương mặt của Hạ Tri Điểu, hồi lâu sau Tùy Chí Thanh thu hồi ánh mắt."Vậy để mình đi mở điều hòa.

"Sau khi nói xong, Tùy Chí Thanh liền rời giường, đi đến tủ đầu giường, đầu tiên là mở đèn, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa mở điều hoà. Gian phòng đột nhiên được ánh đèn thắp sáng, Hạ Tri Điểu trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng liền cúi đầu, lấy tay che mắt, sau đó lại nằm xuống giường. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, vì vậy Tùy Chí Thanh lại đi đến cửa, mở cửa ra."Chị Tri Điểu thế nào rồi?" Diệp Thiên cầm cái đuôi của con hồ ly treo trên điện thoại, bước đến bên giường nhìn Hạ Tri Điểu.

"Chỉ là uống hơi nhiều, em giúp cậu ấy đi tắm một chút, như vậy mới có thể ngủ thoải mái được, nếu không cậu ấy sẽ thường xuyên tỉnh giấc."

Tùy Chí Thanh trong lúc trả lời, chân đã bước một bước hướng ra cửa.

"Ai! Chờ chút!

"Nhưng lúc này Diệp Thiên lại đột nhiên gọi Tùy Chí Thanh. Có thể nói suốt ngày đi theo bên người Hạ Tri Điểu, mình đại khái biết lần này Hạ Tri Điểu trở về nguyên nhân lớn nhất chính là muốn gặp một người. Mà người này khả năng rất cao lại chính là Tùy Chí Thanh. Chẳng qua hình như giữa hai người họ phát sinh khúc mắc gì đó chưa giải quyết được...!"Có chuyện gì?" Tùy Chí Thanh quay đầu lại hỏi.

"Ba mẹ em đột nhiên đến đây, kêu em bây giờ ra ngoài cho nên nhờ chị giúp chị ấy tắm rửa có được không?

"Ngón tay Diệp Thiên nghịch cái đuôi nhỏ của con hồ ly treo trên điện thoại, cẩn thận dò hỏi. Mình là đang nói dối. Bởi vì Diệp Thiên cảm thấy Hạ Tri Điểu có thể hy vọng Tùy Chí Thanh ở lại. Mình lại không thể nghĩ ra cách gì khác để giữ Tùy Chí Thanh ở lại lâu hơn, đành phải bịa ra cái lý do này. Đừng nhìn Diệp Thiên bình thường có vẻ giống như hơi tùy tiện nhưng đôi khi lại có cái nhìn rất sâu sắc."Thật ra rất gấp, em đã lâu rồi chưa có gặp họ...

"Diệp Thiên tiếp tục nói dối. Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong gật đầu:"Vậy em đi đi, nơi này để cho chị."

"Được, áo ngủ của chị Tri Điểu treo trong cái tủ kia, em đi trước đây." Hai mắt Diệp Thiên sáng lên, sau đó liền chạy ra khỏi cửa.

"Chờ một chút.

"Tùy Chí Thanh gọi Diệp Thiên lại, ánh mắt ngừng lại trên cái bàn tròn. Trong cái gạt tàn nho nhỏ, những tàn thuốc lá kia thật là chói mắt."Của cậu ấy? Hay là của em?" Tùy Chí Thanh chỉ vào cái kia hỏi Diệp Thiên.

"Của chị ấy, em không có hút, hơn nữa phòng của em ở bên cạnh..."Diệp Thiên đi đến, vừa đỡ Hạ Tri Điểu vừa nói.

"Cậu ấy bắt đầu hút thuốc từ khi nào?"

Tùy Chí Thanh cũng đi đến.

"Em không biết, bất quá thời điểm lúc em đến thực tập thì chị ấy đã hút rồi."Diệp Thiên cố gắng muốn đánh thức Hạ Tri Điểu, kết quả thất bại, ủ rũ gãi đầu một cái.

"Vậy tần suất như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!