Ba năm sau, tại một căn hộ cạnh đại học A, một thanh niên cao lớn mặc chiếc áo phao dày dặn, sải bước về phía một quán ăn sáng ven đường.
"Chủ quán, một bát đậu hũ không hành." Giang Ngạn thành thạo gọi món, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cửa sổ trên lầu.
Lấy bữa sáng xong, chàng thanh niên nhanh chân chạy lên lầu. Vào phòng, hắn lặng lẽ rón rén bước chân, sợ đánh thức người bên trong.
Trong phòng tối om, rèm cửa kéo kín mít, không một kẽ hở, như thể đang che giấu một bí mật nào đó.
Giang Ngạn đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng cúi người xuống, dùng ngón tay chọc chọc vào mái đầu xù đang lộ ra bên ngoài của người nào đó. Một bàn tay thon dài, trắng nõn từ trong chăn vươn ra, đập mạnh một cái vào bàn tay đang làm trò.
Người thanh niên quen đường quen lối cởi áo khoác, lật chăn lên rồi chui vào, ôm người trong chăn vào lòng.
"... Lạnh quá." Thương Lạc Khê nhíu mày, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm hắn.
Giang Ngạn hôn lên môi cậu một cái, tay đặt trên eo cậu, không nặng không nhẹ mà xoa bóp, ánh mắt lấy lòng nhìn người trong lòng.
"Ngủ thêm một lát nữa đi, tôi ôm cậu."
"Ừm."
Đêm qua, hai người đã quậy cả đêm. Thương Lạc Khê vốn dĩ đã ham ngủ, sắc mặt cậu lúc này có chút không tốt.
Nửa giờ sau, Giang Ngạn đẩy đẩy người trong lòng: "Bảo bối, dậy đi, có phải hôm nay có tiết không?"
Người trong lòng thò đầu ra, có chút không muốn động đậy. Giang Ngạn cầm quần áo, mặc từng cái cho cậu.
"Tôi không muốn mặc quần giữ nhiệt." Thương Lạc Khê cố gắng phản kháng, mặc nhiều quá thật sự không tiện cử động.
"Mỗi sáng cậu dậy tập thể dục thì có thể không mặc." Giang Ngạn nhướng mày.
Người nào đó bĩu môi, không nói một lời mà đi vào phòng tắm. Khi nhìn thấy vết tích trên cổ trong gương, mặt cậu bắt đầu đỏ từ tai lan đến cổ. Chuyện này thật quá xấu hổ.
Thương Lạc Khê với vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về phía Giang Ngạn, chỉ chỉ vào cổ mình. Rõ ràng đã giao ước ba điều, mà lần nào cũng như vậy.
"Tôi sai rồi, hôm nay cậu mặc áo len cao cổ, không thấy đâu."
Giang Ngạn kéo cậu qua, đưa bữa sáng đến cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cậu tự đi học nhé, tôi có việc phải ra ngoài."
Thương Lạc Khê gật đầu. Hai người họ không học cùng chuyên ngành, nhưng mỗi lần cậu không có tiết, hắn đều phải lẽo đẽo theo cùng, mỹ danh là: "Có tôi ở đây, xem ai còn dám thích cậu!"
Từ đây đến trường chỉ mất vài phút đi bộ, rõ ràng là Giang Ngạn đang coi cậu như trẻ con.
Hôm nay chỉ có một tiết học. Ăn sáng xong, Thương Lạc Khê một mình chậm rãi đến lớp.
Cô bạn ngồi phía trước quay xuống hóng chuyện, tò mò hỏi: "Lạc Lạc, hôm nay bạn trai cậu không đến à?"
"Cậu ấy có việc." Thương Lạc Khê nhàn nhạt đáp.
Một năm trước, khi hai người vào trường, Giang Ngạn đã tuyên bố mình có bạn trai và công khai tên cậu. Thương Lạc Khê cũng không để ý, mặc kệ hắn.
Hai người về cơ bản đều đi cùng nhau, về cùng nhau, gần như không có lúc nào xa nhau. Nhưng hôm nay hắn có chuyện gì nhỉ?
Còn Giang Ngạn, sau khi cậu ra khỏi cửa, hắn đã đến một cửa hàng đặt làm nhẫn riêng. Một tháng trước hắn đã đặt mẫu, hôm nay vừa hay có thể đến lấy nhẫn.
Hắn vốn dĩ đã muốn "trói" người nào đó từ trước khi vào đại học, nhưng sau khi trưởng thành, hắn bắt đầu bận rộn tiếp quản phòng làm việc, nên chuyện này đã bị gác lại một thời gian dài.
Chiếc nhẫn ở giữa có một ngôi sao rỗng, hai bên là tên viết tắt của hai người, ngụ ý rằng, Thương Lạc Khê là ngôi sao của hắn.
Tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn suy nghĩ của Giang Ngạn. Hắn cất đồ vào túi rồi ra khỏi cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!