Chương 50: (Vô Đề)

Mấy ngày tiếp theo, Giang Ngạn về nhà cũ một chuyến, còn Thương Lạc Khê thì bắt đầu ru rú ở nhà đọc sách. Hai người bắt đầu một cuộc "yêu xa".

Cũng may chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đi học lại. Hai người gần như ngày nào cũng gọi video, hoàn toàn là do Giang Ngạn đơn phương yêu cầu, đơn thuần chỉ muốn mỗi ngày được ngọt ngào một chút.

Năm nay, ngày lễ Tình Nhân lại rơi đúng vào trước ngày đi học. Vì thế, Lý Hạo, một con "cẩu độc thân", đã vô cùng tích cực rủ rê mấy bạn nam nữ trong lớp, định tổ chức một buổi tụ tập cho hội độc thân, đồng thời cũng để ăn mừng năm học lớp 11 sắp kết thúc.

Sau khi đắn đo suy nghĩ, Lý Hạo vẫn liều mình gửi cho Giang Ngạn một tin nhắn: "Anh Giang, cùng nhau đi leo núi cầu phúc đi, nghe nói suối nước nóng ở đó tuyệt vời lắm."

Giang Ngạn: ... Đồ ngốc, Lễ Tình Nhân ai lại đi với cậu?

Lý Hạo: Nghe nói chùa ở đó cầu duyên thiêng lắm, hình như chuẩn thật.

Giang Ngạn: Đi.

Lý Hạo nhìn con người lật mặt trong một giây, bĩu môi, mục đích đã viết hết cả lên mặt rồi.

Sau đó Lý Hạo vội vàng cầm lấy điện thoại, đi làm phiền Văn Văn của hắn, không thể để một mình cậu ta được yên ổn học hành.

Giang Ngạn vừa từ phòng tắm bước ra, áo choàng tắm buộc lỏng lẻo trên người, đuôi tóc vẫn còn vương vài giọt nước.

Hắn cầm lấy điện thoại, tiện tay gọi một cuộc video.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, dường như cũng vừa tắm xong. Hắn nhìn giọt nước trên cổ đối phương trượt qua xương quai xanh, rồi nhanh chóng ẩn vào trong bộ quần áo có phần rộng thùng thình.

Hắn bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt dần trở nên u ám, nóng rực, khiến Thương Lạc Khê cũng cảm thấy có chút nguy hiểm.

Cậu vội vàng che camera lại, khẽ nói: "Sao vậy?"

Giang Ngạn bất đắc dĩ thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn: "Cục cưng, cậu bỏ tay ra đi, tôi có làm gì được đâu."

"Được rồi, được rồi. Ngày mai là lễ Tình Nhân, Lý Hạo rủ chúng ta đi chùa cầu phúc, đi tắm suối nước nóng, đi không?"

Thương Lạc Khê lấy điện thoại ra xem, hình như đúng là lễ Tình Nhân thật. Những ngày thế này đáng lẽ là ngày hẹn hò, lại còn là lần đầu tiên của hai người.

"Được, vậy cùng đi." Thương Lạc Khê không có lý do gì để do dự.

"Lạc Lạc, cậu có biết giữa các cặp đôi phải làm gì không?" Giang Ngạn nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta vào bụng.

Không biết đã nghĩ đến thứ gì đó, tai của người nào đó đỏ lên một cách đáng ngờ, ngay cả trên mặt cũng lan ra một vệt ửng hồng. Cậu vội vàng cúp điện thoại.

Giang Ngạn còn chưa kịp thưởng thức vẻ ngại ngùng của cậu, nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, hắn đành đứng dậy vào phòng tắm giải quyết vấn đề cá nhân.

Thương Lạc Khê với đôi tai nóng bừng vùi mặt vào trong chăn. Mới ở bên nhau chưa lâu, cậu đã lên mạng xem phải những thứ không nên xem, thật sự vô cùng xấu hổ.

"Mấy thứ đó thật kỳ quái..." Một tiếng thở dài nho nhỏ, dần dần tan biến trong phòng.

Thời gian hẹn là giữa trưa xuất phát, chuẩn bị ở lại khách sạn một đêm.

Khoảng 10 giờ, Thương Lạc Khê mới chậm rãi thức dậy, thu dọn đồ đạc cần mang rồi chạy đến ga tàu tập hợp. Vốn dĩ Giang Ngạn định đến đón cậu, nhưng đã bị cậu từ chối với lý do "mình không phải trẻ con" một cách đầy chính đáng.

Lý Hạo ngày thường quan hệ với mọi người rất tốt, nên lúc Thương Lạc Khê đến, ngoài mấy người quen thuộc, còn có một bộ phận là những bạn học không thân.

"Lạc Lạc, bên này." Lý Mai khẽ gọi một tiếng. Không khí náo nhiệt tức khắc lặng ngắt như tờ.

Giang Ngạn nhẹ nhàng đi lên phía trước, nhận lấy đồ trong tay cậu, còn xoa xoa tóc cậu, nhỏ giọng hỏi: "Có mệt không?"

Ánh mắt của mọi người đối diện cứ thế dán chặt vào người cậu. Thương Lạc Khê có chút mất tự nhiên, lí nhí: "Mọi người đang nhìn kìa."

Giang Ngạn không nói một lời mà quay người lại. Thấy ánh mắt của những người khác đều nhìn đi nơi khác, hắn không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, rồi nắm tay cậu lên xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!