Lúc 8 giờ, cánh cửa phòng khẽ được đẩy ra. Một bóng hình nhỏ nhắn thoắt một cái đã nhẹ nhàng bò lên giường, khắp nơi tìm kiếm "anh" của mình.
Sau một hồi lục đục, Giang Ngạn mở mắt, phát hiện một đứa trẻ con đang bò trên người mình, rồi liếc nhìn người vẫn đang ngủ say trên giường.
Hắn đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng. Cô bé nhìn người lạ mặt, nhớ lại lời ba dặn: "Không được làm phiền người khác ngủ." Thế là cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Nửa giờ sau, Thương Lạc Khê mới miễn cưỡng tỉnh lại. Giang Ngạn xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: "Con bé đang nhìn cậu kìa, nhóc ngoan."
Thương Lạc Khê liếc nhìn đứa trẻ đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm mình trên giường, cậu xoa đầu cô bé: "Điềm Điềm, buổi sáng tốt lành."
Cô bé nhoài người tới ôm cổ cậu, hôn nhẹ lên má Thương Lạc Khê một cái: "Anh, buổi sáng tốt lành."
Ánh mắt Giang Ngạn tối sầm lại. Hắn nhẹ nhàng che mắt cô bé, rồi nhanh như chớp cắn nhẹ lên môi cậu một cái, tiện thể lau luôn vệt nước miếng trên má cậu.
"Ấu trĩ." Thương Lạc Khê cười như không cười liếc hắn một cái rồi đi vào phòng tắm.
Giang Ngạn nhìn con nhóc này, nhỏ giọng nói: "Ở yên đây đừng nhúc nhích, anh đi rửa mặt, biết không?" Nói xong hắn cũng đi vào phòng tắm.
Cô bé đợi mọi người đi hết liền lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Vào phòng tắm, Giang Ngạn tiện tay khóa trái cửa. Thương Lạc Khê nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy người kia chen vào bên cạnh cùng nhau đánh răng.
Nhìn hai người trong gương với động tác đồng bộ, Giang Ngạn đột nhiên nghĩ đến những ngày tháng sau này họ sống cùng nhau, có lẽ cũng sẽ như thế này.
Đánh răng xong, Giang Ngạn nhẹ nhàng nói: "Hôn một cái đi, Lạc Lạc." Thương Lạc Khê đảo mắt, người này là cuồng hôn hay sao.
Cuối cùng, Giang Ngạn vẫn đạt được mục đích, nhưng không quá phận. Dù sao trong nhà vẫn còn người, hắn cũng không dám quá trớn, bây giờ vẫn chưa phải lúc để công khai.
Hai người đi xuống lầu, hai ông bà nhiệt tình chào đón: "Thằng bé này đẹp trai quá, mau tới ăn cơm." Hắn có chút nghi hoặc nhìn sang người bên cạnh.
Thương Lạc Khê cũng hiểu lờ mờ, giải thích: "Khen cậu đẹp trai đấy."
Khóe miệng Giang Ngạn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Trên bàn ăn, mọi người cũng không câu nệ quy tắc "ăn không nói, ngủ không nói", người một câu ta một câu trò chuyện về những chuyện thường ngày. Bầu không khí hòa thuận xung quanh, sự ấm áp của tình thân đã lâu không cảm nhận được khiến trong lòng Giang Ngạn dâng lên một dòng nước ấm từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Nét mặt vốn lạnh lùng thường ngày cũng ánh lên một chút dịu dàng.
Lúc này, hắn cảm thấy quần áo bị kéo nhẹ một cái. Hắn quay đầu nhìn sang người bên cạnh, Thương Lạc Khê hơi nghiêng đầu, như thể đang thắc mắc tại sao hắn lại ngẩn người.
Hắn lắc đầu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bên cạnh. Hắn thực sự rất biết ơn bạn trai nhỏ của mình. Tất cả sự ấm áp mà hắn khao khát dường như đều do cậu mang lại, vậy thì làm sao hắn có thể để người rạng rỡ và ấm áp này rời xa mình được.
Buổi chiều, Thương Lạc Khê đề nghị ra ngoài đi dạo. Người đã đến đây rồi thì cảnh đẹp vẫn phải ngắm.
Từ biệt thự đi ra, bên ngoài là có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông vô bờ. Hai người kề vai nhau bước trên bãi cát mềm mại, cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng buổi chiều.
Giang Ngạn nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu, dịu dàng nói: "Đợi tôi ở đây, tôi đi thuê đồ."
Thương Lạc Khê còn chưa kịp nói rằng ở đây phải dùng tiếng địa phương, hắn đã lập tức đi về phía đó. Cậu bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng xa dần.
Đột nhiên, có người vỗ nhẹ vào vai cậu. Cậu quay người lại, thấy đó là thiếu niên ngày hôm qua. Vẻ mặt Thương Lạc Khê có chút mất tự nhiên, dịch người sang bên cạnh, nhưng người kia cũng đi theo cậu.
Cuối cùng, thấy khoảng cách ngày càng xa, cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Cậu có việc gì không?"
Thiếu niên kia đột nhiên bật cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, nhỏ giọng nói: "Hôm qua tôi không cố ý đâu, cậu không giận chứ? Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi, tôi tên Dụ Nam Nam."
"Thương Lạc Khê." Câu trả lời ngắn gọn, súc tích.
Không lâu sau, Giang Ngạn quay lại, thấy bạn trai mình đang nói cười vui vẻ với một thiếu niên trạc tuổi khác, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn nhanh chóng đi tới.
Giang Ngạn nắm chặt tay Thương Lạc Khê, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương. Thiếu niên đối diện kinh ngạc thốt lên: "Hai người là một đôi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!