Mãi đến hôm sau thức dậy, Thương Lạc Khê mới nhìn thấy tin nhắn của hắn. Cậu nhìn thời gian, 5 giờ sáng.
"Mất ngủ à?"
Suy nghĩ một hồi lâu, cậu quyết định từ bỏ ý định làm phiền đối phương.
Thành phố H có khí hậu nhiệt đới, dù là mùa đông thì nhiệt độ cũng chỉ khoảng mười mấy hoặc hơn hai mươi độ. Thương Lạc Khê cởi bỏ chiếc áo phao dày cộm, thay bằng một chiếc áo len mỏng màu xanh lam nhạt. Thường ngày trông cậu đã nhỏ nhắn, lúc này mặc thêm bộ quần áo tối màu lại càng trở nên nổi bật hơn.
Ăn sáng xong, Ngải Thần liền đưa cả nhà đến một biệt thự ven biển để nghỉ dưỡng. Đây là một trong những bất động sản dưới tên ông, mua từ nhiều năm trước, bây giờ dùng để nghỉ mát quả cũng rất tiện lợi, các tiện ích xung quanh cũng rất đầy đủ.
Vừa xuống xe, Thương Lạc Khê đã cảm nhận được hơi thở của gió biển. So với thành phố A, nhiệt độ ở đây quả thực cao hơn không ít. Xa xa trên bãi cát còn có rất nhiều người đang đi chân trần, hoặc lười biếng ngủ dưới những chiếc ô che nắng.
Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng ngày đông cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, vừa hay có thể làm ấm cho cơ thể. Cậu nhìn ra biển rộng xa xăm, trong lòng có chút háo hức. May mà biệt thự cách bãi cát không xa, có một con đường nhỏ có thể đi thẳng ra đó.
Khắp nơi đều có thể thấy những chiếc ô che nắng, lòng cậu cũng có chút ngứa ngáy. Có lẽ phơi nắng cũng là một lựa chọn không tồi. Nhìn thấy một ông lão đang cho thuê ô ở bên cạnh, Thương Lạc Khê bèn đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Chào ông, cái này bao nhiêu tiền ạ?"
Ông lão nghe không hiểu lắm, ông là người địa phương ở đây, chỉ nói tiếng địa phương. Ông nhìn chàng trai trẻ trước mặt: "Hả?"
Lúc này Thương Lạc Khê mới nhận ra, tuy tiếng phổ thông bây giờ đã trở thành ngôn ngữ thông dụng, nhưng vẫn có một bộ phận người lớn tuổi quen dùng phương ngữ. Thấy mọi chuyện sắp đổ bể, đôi mắt trong veo của cậu thoáng chốc đầy vẻ mất mát. Ngay sau đó, một chàng trai trạc tuổi cậu, dùng tiếng địa phương đã thuê thành công một chiếc ô và một chiếc ghế nằm.
Thương Lạc Khê nhìn về phía người bên cạnh, cố gắng dùng giọng điệu hòa nhã nhất có thể: "Chào bạn, bạn có thể giúp mình dùng tiếng địa phương thuê một vài thứ được không? Mình không rành tiếng ở đây lắm."
Chàng trai kia đeo kính râm che gần hết nửa khuôn mặt, mái tóc đen dài đến ngang eo. Người đó liếc nhìn cậu một cái rồi khẽ gật đầu.
Cậu đứng nhìn hai người họ trao đổi vài phút, cuối cùng cũng thuê được đồ. Thương Lạc Khê nói lời cảm ơn, rồi dọn đồ sang một bên, bắt đầu nằm xuống nghỉ ngơi.
Không biết vì sao, chàng trai trẻ kia cũng dọn đồ đến ngay bên cạnh. Cậu tùy ý liếc qua một cái rồi không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Có lẽ vì ánh nắng quá ấm áp, cơn buồn ngủ dần ập đến. Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại réo lên từng hồi, cậu mới từ từ tỉnh lại.
Cậu mở mắt ra, thấy chàng trai tóc dài kia đang nằm nghiêng bên cạnh, chăm chú nhìn mình. Da gà trên tay cậu lập tức nổi hết lên. Cậu vội vàng chạy đi thật xa, cho đến khi bóng hình kia biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Trong video, Giang Ngạn vừa mới ngủ dậy. Nhìn người trước mặt đang thở hổn hển, khàn giọng hỏi: "Sao vậy? Nhóc ngoan."
Thương Lạc Khê mím môi kể lại chuyện mình vừa gặp. Sắc mặt Giang Ngạn từ bình tĩnh ban đầu chuyển sang lạnh lùng, trong mắt còn mang theo một tia lạnh lẽo phức tạp. Hắn chỉ ước có thể bay qua đó ngay lập tức.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài, nhớ ra điều gì đó rồi không chắc chắn hỏi: "Bảo bối, tôi là bạn trai của cậu đúng không?" Cả đêm qua hắn không ngủ được, chính là vì không chắc chuyện này có phải là thật không.
"Ừm." Thương Lạc Khê lí nhí đáp.
"Vậy bạn trai của cậu nhớ cậu, có thể đến tìm cậu không? Tôi thật sự rất nhớ cậu. Chúng ta vừa mới ở bên nhau đã phải xa nhau, hơn nữa tôi rất lo cho cậu." Giang Ngạn bắt đầu giở trò đáng thương. Thật ra, hắn thực sự rất lo cục cưng nhà mình bị người khác dòm ngó, nhớ lại những chuyện cậu từng trải qua, hắn lại có chút sợ hãi âm ỉ.
Thương Lạc Khê suy nghĩ một lúc lâu, mới quay camera về phía bờ biển, nghiêm túc nói: "Đến đây đi, bên này đẹp lắm."
Giang Ngạn sợ trong lòng cậu có bóng ma, liền bảo cậu đến chỗ đông người. Sau đó, hai người cứ để mở cuộc gọi video, hầu như là Giang Ngạn một mình lải nhải dỗ dành, Thương Lạc Khê câu được câu chăng đáp lời.
Sau đó, Giang Ngạn tiện tay đặt ngay một vé máy bay sớm nhất trên điện thoại. Người trong video, hắn thật sự rất nhớ, chỉ muốn hôn cậu một cái.
Mãi đến chiều, điện thoại của Thương Lạc Khê sắp hết pin, hai người mới cúp máy. Trở lại chỗ cũ, không thấy người kia đâu nữa, trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu vội vàng trả đồ cho ông lão rồi quay về biệt thự.
Mà ở gần đó, mỹ nhân tóc dài đang thất thần ngồi xổm xuống, tủi thân chọc chọc những chiếc vỏ sò lẫn trong cát. Vừa bĩu môi vừa oán giận: "Dụ Ngôn Chi mà không đến tìm mình nữa, mình sẽ bỏ nhà ra đi."
"Đi đâu? Hửm? Nam Nam." Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía sau. Vẻ mặt tuấn mỹ của người vừa đến thoáng hiện một vết rạn, trên mặt còn có một tia căng thẳng nhỏ. Giữa mùa đông mà trên trán anh còn rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Người đang lẩm bẩm lầu bầu vội vàng ôm chầm lấy cổ người đàn ông, đu cả người lên, nhỏ giọng nói: "Em nói là em muốn ra biển bơi, em không đi đâu hết."
Dụ Ngôn Chi vỗ vỗ vào mông cậu, rồi ôm người vào lòng, nhỏ giọng nói: "Không được, sau khi lập quốc đã cấm yêu thành tinh, em sẽ dọa người khác sợ đấy. Hơn nữa ngoài biển lạnh lắm, về nhà mà bơi."
Anh tiện tay vén sợi tóc dài dính trên mặt cậu ra sau tai, rồi khẽ hôn lên má.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!