Chương 4: (Vô Đề)

Sự việc kia như một hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ, không gây ra nhiều gợn sóng, vì vậy nên mối quan hệ giữa hai người cũng không có gì thay đổi.

Hôm nay, trên đường về nhà, Từ Bồng Bồng liếc nhìn người bên cạnh, do dự một lúc rồi thử hỏi: "Cậu thân với Giang Ngạn lắm à?"

Thương Lạc Khê không chần chừ đáp: "Không thân lắm. Sao thế?"

Từ Bồng Bồng không nói gì thêm, chỉ cảm thấy Giang Ngạn còn tệ hơn cả lời đồn. Cô lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Nghe nói Giang Ngạn không phải người tốt, cậu cũng nên hạn chế tiếp xúc với cậu ta."

Thương Lạc Khê khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Đừng nói bậy, cậu ấy không phải loại người như vậy đâu."

Sau đó quay người đi vào nhà.

Từ Bồng Bồng nghẹn lời, cảm thấy như mình vừa trở thành người nói xấu sau lưng người khác. Cô lắc đầu, nghĩ đến kỳ thi sắp tới, muốn cố gắng để học cùng lớp với người mình thích, không nên phân tâm vì mấy chuyện khác.

Ngoài cổng trường, Giang Ngạn nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt thờ ơ, nhưng có phần không kiên nhẫn, hắn gọi một chiếc taxi về nhà.

Về đến nơi, trong nhà có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha, khí chất tao nhã, giọng nói ra vẻ quan tâm: "Về rồi à? Là bố, bố thấy cần phải quan tâm đến việc học của con. Giáo viên phản ánh con ở trường không được tốt lắm. Vết thương trên tay là sao?"

Giang Ngạn lạnh nhạt đáp: "Bị ngã."

Người đàn ông lập tức nổi giận, như thể bị thái độ đó chọc tức, lớn tiếng quát lên, chẳng màng giữ thể diện: "Bố và mẹ con ly hôn, con nghĩ ai sẽ quản con, bố không thích thái độ này của con!"

Giang Ngạn nhìn người bố trước mặt, trong lòng cảm thấy nực cười. Người này bên ngoài quen ra lệnh người khác, về nhà cũng dùng thái độ như vậy với con mình, hắn lạnh lùng nói: "Con không cần bố quản. Bố quản tốt đứa con khác của bố là được."

Giang Đào không ngờ con trai lại dám phớt lờ mình như vậy, còn vạch trần chuyện ông giấu giếm bấy lâu, trong lòng vừa chấn động vừa tức giận, ông ta ném lại một câu, "Về sau đừng liên lạc." Rồi sập cửa bỏ đi.

Giang Ngạn vứt điện thoại xuống, trong lòng không chút dao động. Nhưng hắn vẫn thấy bực bội và giận dữ vô cớ, vì vậy nhanh chóng ra khỏi nhà.

Hắn dừng lại trước một câu lạc bộ nằm ngoài khu trung tâm, vừa bước vào đã có nhân viên ra chào, cung kính hỏi: "Anh Giang, vẫn chỗ cũ ạ?"

Giang Ngạn gật đầu. Một phòng huấn luyện, bên trong toàn là những gã đàn ông cao lớn, hung dữ, trông như đang ra sức trút giận.

Giang Ngạn đi qua, rẽ vào một phòng huấn luyện riêng, hắn thay đồ sau đó bắt đầu đấm liên tục vào bao cát. Mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt, cơ bắp trên cánh tay hiện rõ, cứ thế mà phát tiết.

"Tiểu Giang hôm nay bực gì mà căng thế, không vui sao?"

Bên ngoài cửa, một người đàn ông có dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai, thong dong hỏi.

Giang Ngạn nghỉ một lát, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì, anh Trương."

Rồi lại tiếp tục đấm, không buồn để ý ánh mắt người khác.

Người kia nói: "Hay cậu đấu với anh một trận đi, như vậy có khi lại thấy dễ chịu hơn."

Giang Ngạn không từ chối, hắn vốn đang muốn luyện tập chút, đã đánh thì sẽ không nương tay.

Quả nhiên, Giang Ngạn đánh hết sức, cuối cùng cả hai đều bị thương, nhưng hắn thắng. Trương Đồ lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Tiểu Giang, cậu đúng là không khách khí chút nào, thế nào?"

Giang Ngạn gật đầu, khẽ cười nhạt: "Không tệ."

Trương Đồ có hơi bất ngờ vì nụ cười của hắn, cười cười hỏi tiếp: "Muộn rồi, anh đưa cậu về nhé?"

Giang Ngạn từ chối, "Không cần, em tự về."

Nói xong liền rời đi, không cho đối phương chút cơ hội nào.

Về đến nhà thì đã hơn tám, chín giờ. Người đầy mồ hôi, Giang Ngạn vào phòng tắm rửa nhanh. Hắn dùng khăn lông lau tóc rồi tiện tay vứt sang một bên, sau đó lấy sách giáo khoa mới tinh trên bàn ra, nghiêm túc lật xem, chuẩn bị ôn tập lại kiến thức. Trong đầu chợt nhớ đến câu nói của người kia trong căn tin: "Ban xã hội, tôi thích văn."

Một cơn xúc động đột nhiên trỗi dậy, hắn muốn vào ban xã hội. Không rõ vì sao mình muốn như vậy, nhưng hắn tin rồi mình sẽ tìm được lý do.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!