Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng đến trong không khí ôn tập căng thẳng. Kỳ thi diễn ra trong hai ngày, phòng thi đã được sắp xếp, công bố từ ngày hôm trước. Giang Ngạn cố ý đi xem một chút, lần này hắn vẫn ở cùng phòng thi với Thương Lạc Khê. Vì vậy, buổi sáng hôm đó, hắn dậy sớm hơn nửa tiếng, cố tình xuống lầu mua bữa sáng để chờ người nào đó.
Thương Lạc Khê vừa ra khỏi cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc. Cậu dùng tay kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ, che đi cái lạnh buốt từ bốn phương tám hướng ùa về. Giang Ngạn lập tức đi tới, nhẹ nhàng bao lấy đôi tay cậu, đặt bên miệng thổi một hơi ấm, sau đó lại nhét vào túi áo của mình.
"Sao cậu lại đến đây?" Thương Lạc Khê không hiểu nổi tại sao trong mùa đông giá rét thế này, hắn vẫn có thể dậy sớm để đến đây.
Giang Ngạn mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt: "Tiện đường thôi, dậy sớm rèn luyện sức khỏe."
Nói xong, hắn đưa bữa sáng trong tay đến bên miệng cậu. Hành động giữa hai người dường như đã trở nên vô cùng quen thuộc và tự nhiên. Thương Lạc Khê vẫn có chút mất tự nhiên, nhận lấy đồ ăn từ tay hắn, lí nhí nói: "Cậu cũng ăn đi, tôi ăn không hết đâu."
Giang Ngạn liền cắn một miếng ngay chỗ cậu vừa ăn, sau khi chắc chắn cậu không ăn nữa mới ăn hết phần còn lại.
Trước khi đi, hắn đưa tay chỉnh lại quần áo cho Thương Lạc Khê. Chiếc khăn quàng cổ che gần hết khuôn mặt khiến cậu trông càng nhỏ nhắn, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu. Dưới ánh mắt thúc giục của cậu, Giang Ngạn mới có phần mất tự nhiên mà dời tầm mắt, từng bước đi về phía trường học.
Đến trường chưa được bao lâu thì đến giờ thi. Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Thương Lạc Khê, Giang Ngạn khẽ chạm vào vành tai đối phương.
Thương Lạc Khê bất giác hơi nghiêng người nhìn về phía sau, không ngờ hai ánh mắt lại vừa vặn chạm nhau, hắn còn nhướng mày với cậu.
Thương Lạc Khê thầm nghĩ: Đồ thần kinh...
Ngày đầu tiên thi Văn, Toán, Anh, ngày hôm sau thi ba môn tự chọn còn lại. Không biết có phải các thầy cô muốn cho học sinh ăn một cái Tết ngon lành hay không mà sau khi thi xong, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Không còn không khí tĩnh mịch như trước, thi xong ai nấy cũng bàn tính đi đâu để ăn mừng.
Lý Hạo thi xong liền bám lấy Giang Ngạn, vẻ mặt đáng thương vô cùng: "Anh Giang, em với Trần Văn nhất định phải kéo anh với chị dâu ra ngoài ăn mừng một bữa. Anh nghĩ mà xem, phải đến học kỳ sau mới gặp lại nhau đấy."
Giang Ngạn hiếm khi gật đầu đồng ý. Hơn nữa, bạn nhỏ nhà mình cũng nên tiếp xúc giao lưu nhiều hơn. Sau này lỡ hắn có việc gì, hai người này cũng có thể chiếu cố cậu nhiều hơn một chút.
Giúp Thương Lạc Khê thu dọn xong những thứ cần mang về, trên đường đưa cậu về nhà, Giang Ngạn mới đề nghị: "Lý Hạo và Trần Văn rủ chúng ta đi ăn cơm, cậu đi không?"
"Tại sao lại rủ tôi?" Dù đã quen biết, nhưng Thương Lạc Khê cảm thấy mình và họ vẫn chưa thân thiết lắm.
"Bởi vì cậu là chị dâu của hai đứa nó, chị dâu tương lai." Giang Ngạn buột miệng nói ra, rồi chột dạ liếc nhìn, thấy cậu hình như đang thất thần.
Trước khi lên lầu, Thương Lạc Khê với nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Chị dâu nào?"
Giang Ngạn trưng ra ánh mắt vô tội nhìn cậu, tỏ vẻ hắn chẳng nói gì cả.
Nửa giờ sau, hai người mới đến địa điểm đã hẹn, một quán lẩu cay tên là "Vị Nhị Hương". Vừa bước vào cửa, quả nhiên mùi thơm nồng nàn ập tới, không khí ngập tràn hương lẩu. Thành phố A tương đối ẩm ướt, mùa đông càng thêm lạnh lẽo, chỉ có lẩu mới có thể làm cơ thể ấm lên, vì vậy đây là một lựa chọn khá tốt.
Lý Hạo và Trần Văn đã đặt chỗ từ sớm, chỉ chờ hai người đến là có thể gọi món. Giang Ngạn thuận tay nhận lấy thực đơn, quay sang bàn với người bên cạnh xem thích ăn gì, không thích ăn gì, hoàn toàn lơ đẹp hai cái bóng đèn đối diện.
Lần này Giang Ngạn không gọi rượu hoa quả cho cậu mà gọi nước ngọt bình thường. Dáng vẻ say rượu của Thương Lạc Khê rất đáng yêu, ánh mắt hắn tối lại, dáng vẻ say rượu của cậu chỉ một mình hắn được thấy, những người khác đều không được!
Mấy người bắt đầu rôm rả bàn tán về kế hoạch nghỉ đông, nên đi đâu chơi để không lãng phí kỳ nghỉ này, bởi vì lên lớp 12 sẽ không còn được như bây giờ nữa.
Lý Hạo la lên: "Nghỉ đông là phải cày game cho đã! Tán gái nữa, các cậu thì sao?"
Trần Văn: "Học thêm, không thì không đỗ nổi đại học mất. Ví dụ như ai đó chẳng hạn."
Còn Giang Ngạn có lẽ sẽ bắt tay vào sắp xếp lại tài sản dưới tên mình. Chỉ có Thương Lạc Khê là vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì. Mọi năm nghỉ đông cậu đều đi du lịch. Suy nghĩ một hồi lâu, cậu vẫn không nghĩ ra được gì.
Lý Hạo nói đùa: "Chị dâu, nghỉ đông ngày nào cậu cũng định ngồi học bài à?" Âm thanh trong phòng bỗng im bặt. Một lúc lâu sau, Thương Lạc Khê mới hiểu ra, ánh mắt này thực sự đang nhìn về phía mình.
Cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Chưa nghĩ ra, chắc là sẽ đi du lịch hoặc về nhà bà ngoại."
Mấy người kia vừa rồi căng thẳng muốn chết, tưởng cậu sẽ nổi giận, nhưng xem ra cậu không hề để ý. Chỉ có Giang Ngạn mới thấy được hàng mi run rẩy và khuôn mặt ửng đỏ của cậu, cùng với bàn tay đang véo mạnh vào đùi hắn.
Ăn uống mất hai tiếng, mọi người mới chuẩn bị về nhà. Lý Hạo đã hoàn toàn tự xem mình là người nhà, bá vai Thương Lạc Khê, lớn tiếng mách lẻo: "Chị dâu, anh Giang là một tên cuồng vợ chính hiệu, đã yêu thầm cậu từ lâu lắm rồi. Còn không cho bọn tôi nói nữa chứ."
Giang Ngạn thanh toán xong đi ra, mặt đen như đít nồi, gạt phắt cái móng heo trên vai bạn nhỏ nhà mình xuống. Hắn thuận tay ôm nhẹ eo Thương Lạc Khê, để lại cho hai người kia một bóng lưng tiêu sái rồi bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!