Kỳ nghỉ chỉ còn lại một ngày cuối cùng, sáng sớm, tất cả mọi người trong lớp đã nhận được một thông báo, Trương Lâm nhắn trong nhóm lớp: "Trường học thực hiện phương châm phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, nên cuối tuần này, tất cả học sinh phải đi làm một việc có ý nghĩa, sau đó viết lại hoạt động, quá trình, ý nghĩa và kết quả. Tuy thời gian có hơi gấp, nhưng tôi tin các bạn đều có thể hoàn thành được, cố lên!"
Bên dưới nhóm học sinh đồng loạt kêu gào, Lý Hạo khóc lóc: "Tại sao lại đối xử với bọn mình như vậy! Hôm qua chơi đến mệt rã rời, còn chưa kịp nghỉ ngơi cơ mà!"
"Tại sao lại đối xử với bọn em như vậy!"
...
Mọi người đều đồng loạt than vãn, nhưng Trương Lâm nhìn mấy nhóc con này, khóe miệng lại khẽ nhếch, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thương Lạc Khê bị tiếng rung liên tục của điện thoại trong nhóm làm cho tỉnh giấc. Cậu dụi mắt, nghiêm túc đọc một lượt tin nhắn, không ngờ trường học lại có kiểu sắp xếp thế này, xem ra hôm nay không thể ngủ nướng được rồi. Nghĩ đến hôm qua vừa đi thuỷ cung chơi một ngày, cậu thở dài một hơi, khẽ lẩm bẩm: "Con người luôn phải trả giá mà."
Cậu nhíu mày, trầm tư: "Đi đâu bây giờ?"
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, trên màn hình hiện hai chữ "Giang Ngạn". Thương Lạc Khê thuận tay bấm nghe, giọng nói vừa tình ngủ mang theo chút mềm mại, khàn khàn.
"Alo?"
Đầu dây bên kia, Giang Ngạn hơi ngẩn ra, rồi khẽ mỉm cười, nói: "Lạc Lạc, thấy thông báo trong nhóm chưa?"
Thương Lạc Khê khẽ "ừ" một tiếng, Giang Ngạn tiếp lời: "Tôi biết một chỗ, cùng đi nhé?"
Thương Lạc Khê chưa nghĩ ra chỗ nào để đi, liền đáp: "Được, cậu gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa gặp."
Nhưng Giang Ngạn lại không làm như cậu nói, hắn nhanh chóng mặc quần áo, ra ngoài mua bữa sáng, sau đó trực tiếp đến dưới lầu nhà Thương Lạc Khê.
Đến khi Thương Lạc Khê thu dọn xong xuống lầu thì thấy bóng dáng quen thuộc đứng chờ, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu không nhắn địa chỉ? Không phải nói gặp nhau ở điểm đến à?"
Giang Ngạn lơ đãng đáp: "Không sao, tôi vừa đến thôi. Tôi sợ cậu không biết đường, lạc mất."
Thương Lạc Khê nhíu mày phản bác: "Tớ đâu có ngốc, cậu coi tôi là đồ ngốc à?"
Giang Ngạn nhanh chóng gật đầu lại lắc đầu, vội vàng giải thích: "Lạc Lạc giỏi như thế, thành tích cũng tốt, sao mà ngốc được." Nói rồi đưa bữa sáng đã mua đến trước mặt cậu, "Ăn lót dạ trước đi."
Đối với những hành động thế này của đối phương, Thương Lạc Khê đã quen, cũng chẳng thèm để tâm. Cậu nhìn Giang Ngạn một cái, trong lòng thầm nghĩ lần sau sẽ mời hắn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Giang Ngạn đưa cậu đến trung tâm thương mại mua một đống đồ chơi, bút màu nước các loại, ghi địa chỉ nhận hàng rồi mới dẫn cậu đến viện phúc lợi.
Viện phúc lợi này nằm ở rìa ngoài thành phố A, ở một góc hẻo lánh, nhà cửa đều đã cũ kỹ, nhìn qua có chút tàn tạ, con đường nhỏ dẫn vào trong cũng gập ghềnh.
Lúc hai người đến nơi đã là hai tiếng sau, Thương Lạc Khê vốn quen sống trong thành phố, ngồi xe lâu nên có chút say xe.
Giang Ngạn thấy cậu như vậy, vô thức nhíu mày, trong mắt lộ ra chút đau lòng xen lẫn tự trách, đều do hắn không để ý tới tình huống của đối phương. Hắn vỗ nhẹ lên lưng Thương Lạc Khê, để đối phương dựa vào vai mình nghỉ ngơi chốc lát, giọng cũng mềm đi, "Lạc Lạc, thấy đỡ hơn chưa? Muốn uống nước không?"
Thương Lạc Khê khẽ gật đầu, cậu vốn không phải kiểu yếu ớt, không lâu sau đã nói: "Đi thôi."
Giang Ngạn nắm lấy cổ tay cậu, dẫn đi vào phía bên trong. Xung quanh có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa, vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn bọn họ. Thương Lạc Khê cẩn thận quan sát mấy đứa trẻ đó, tuy quần áo cũ kỹ nhưng đều sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là sự đề phòng trong ánh mắt khá mạnh, xem ra người ở đây cũng có trách nhiệm.
Đang nghĩ ngợi, từ cửa lớn một bà lão chừng hơn sáu mươi tuổi bước ra, khuôn mặt hiền từ, nhìn Giang Ngạn cười dịu dàng: "Tiểu Giang đến rồi à, dạo này học hành thế nào rồi?"
Giang Ngạn hiếm khi để lộ vẻ ôn hòa, khẽ đáp: "Cũng tạm ạ. Dạo này có ai đến nhận nuôi bọn nhỏ không, bà Lý?"
Bà Lý khẽ lắc đầu, mấy đứa nhỏ cũng không muốn rời đi, nơi này hẻo lánh, hiếm lắm mới có người ghé thăm, bà ôn hoà nói: "Tuy không có người nhận nuôi, nhưng vẫn có người tốt quyên góp chút vật tư, chính phủ nhà nước cũng hỗ trợ, đủ để mấy đứa nhỏ ở đây thêm một thời gian nữa, không cần lo lắng." Bà nhìn lũ trẻ ở xa đang chơi đùa, trên gương mặt đầy nếp nhăn đều là ý cười hiền hậu.
Thương Lạc Khê nhìn đám trẻ nhỏ ở xa, nhất thời không biết nên nói gì, cậu không thể thực sự cảm nhận được những nỗi vất vả đó.
Bên cạnh, Giang Ngạn nhẹ giọng nói: "Lần này cháu cũng muốn đến thăm bọn trẻ một chút, tiện thể hoàn thành nhiệm vụ luôn, sẽ không làm phiền bà chứ ạ?"
Bà Lý lắc đầu, mỉm cười nói: "Tiểu Giang đến là tốt rồi, bà không giúp gì được, vậy hai đứa làm bài tập đi, bà đi nấu cơm cho bọn nhỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!