Tiếng chuông báo hiệu tiết học cuối cùng của buổi sáng vang lên, những học sinh bên ngoài hành lang được tự do, Thương Lạc Khê đang đứng đợi hai người ngoài cửa rồi đi đến căn
-tin. Từ Bồng Bồng và Khương Khang vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ, Thương Lạc Khê nhìn hai người đấu khẩu qua lại, trong mắt mang theo ý cười.
Làm xong bài tập, Giang Ngạn nằm úp mặt lên bàn, chuẩn bị ngủ tiếp. Lý Hạo ở bên cạnh lảm nhảm, "Anh Giang..."
Vừa quay sang nhìn thì thấy người đã ngủ mất rồi. Bên cạnh, cậu bạn vừa thu dọn bàn vừa tám chuyện với Trần Văn.
"Này, cậu nói hoa khôi lớp bên cạnh với học sinh giỏi lớp mình rốt cuộc có quan hệ gì nhỉ? Hay thấy họ ăn cơm với nhau, rồi cùng nhau về nữa. Hai người đó đang yêu nhau hả?"
Trần Văn cạn lời nhìn cậu ta, thờ ơ nói: "Cậu nhiều chuyện gì chứ, bên cạnh họ không phải còn một người khác à, sao không nghĩ hai người đó đang yêu nhau?"
Lý Hạo không do dự nói: "Nhìn theo tiêu chuẩn nhan sắc thì bạn đẹp trai lớp mình hợp hơn chứ sao."
Giang Ngạn chưa ngủ, nghe hai người nói chuyện, trong lòng càng thêm khó chịu. Sau đó gõ gõ mặt bàn, lạnh lùng nói: "Im lặng, đi ăn cơm."
Hai người tưởng mình làm phiền Giang Ngạn ngủ, ăn ý ngậm miệng không nói thêm câu nào. Cả nhóm nhanh chóng đến nhà ăn, Lý Hạo là người biết rõ đi chậm sẽ hết cơm, vì thế chào hai người rồi chạy đi lấy đồ ăn.
Trần Văn liếc nhìn Giang Ngạn, lúc mới quen còn tưởng đối phương hòa nhã dễ gần. Nhưng lâu dần mới nhận ra người này thực ra rất lạnh nhạt, chẳng ai có thể thực sự chạm vào được lòng hắn.
Trần Văn đẩy gọng kính, lơ đãng hỏi: "Anh Giang, cậu định chọn ban xã hội hay ban tự nhiên?"
"Thế nào cũng được." Giang Ngạn hờ hững đáp, đi đâu cũng vậy, đối với hắn không có gì khác nhau.
Trần Văn không nói thêm gì nữa, hai người im lặng đi đến nhà ăn. Lý Hạo đã chờ sẵn ở đó, thấy họ liền vẫy tay. Giang Ngạn đến gần mới phát hiện ba người ngồi phía trước trông quen mắt, hắn cụp mắt xuống, bước nhanh qua.
Phía trước, Khương Khang và Từ Bồng Bồng đang nói chuyện gia đình, rồi chuyển đề tài, hỏi: "Lạc Lạc, cậu chọn ban xã hội hay ban tự nhiên?"
Thương Lạc Khê thản nhiên đáp: "Ban xã hội, tôi thích mấy môn xã hội hơn."
Từ Bồng Bồng lập tức chen vào, "Tớ cũng vậy, biết đâu sau này chúng ta học cùng lớp."
Khương Khang nói: "Tôi cũng chọn xã hội, có phải cậu thích Lạc Lạc không?"
Câu này bật ra không qua suy nghĩ, Từ Bồng Bồng mặt đỏ bừng, cãi lại: "Sao cậu không nói là tôi thích cậu?"
Khương Khang ra vẻ tỉnh ngộ, "Cậu thích tôi? Có thể cân nhắc thử đấy."
Từ Bồng Bồng tức đến không nói nên lời, hung hăng giẫm lên chân cậu ta một cái, giận dữ nói: "Đồ thần kinh!"
Ăn xong, cô liền bỏ đi luôn, hiếm hoi một hôm không đi cùng cậu bạn thanh mai trúc mã.
Thương Lạc Khê không xen vào cuộc trò chuyện của họ, cậu chẳng hứng thú với mấy chuyện này, người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Phía sau, Lý Hạo vẻ mặt hóng chuyện nhỏ giọng nói: "Không ngờ có người thích cậu bạn đẹp trai lớp mình."
Giang Ngạn siết chặt đũa, không nói gì, trong mắt ánh lên cảm xúc không rõ ràng. Chờ cả bọn rời đi rồi, Giang Ngạn nhàn nhạt hỏi: "Cô gái đó tên gì?"
Lý Hạo chưa phản ứng kịp, "Ai cơ? À à à, cô gái hồi nãy ở nhà ăn hả, anh Giang, cậu đúng là không quan tâm mấy chuyện này mà, cô ấy là hoa khôi lớp bên cạnh, tên Từ Bồng Bồng."
Lý Hạo sững người một chút, rồi lập tức kích động, "Anh Giang, cậu thích cô ấy à? Để tôi đi xin WeChat cho cậu nhé!"
"Không cần."
Nhưng Lý Hạo lại nghĩ anh Giang nhà mình ngại ngùng, vì bao năm qua chưa từng thấy hắn để ý đến cô gái nào, thế là tự ý đi hỏi thăm thông tin của hoa khôi lớp bên cạnh.
Buổi trưa thời gian nghỉ dài, Thương Lạc Khê đọc sách một lúc thì mơ màng buồn ngủ, liền gấp sách lại rồi gục xuống bàn ngủ.
Giang Ngạn vừa bước vào, đi ngang qua thì thấy người bên cạnh đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng đẩy lại quyển sách sắp rơi, rồi xoay người về chỗ mình, mà người đang say giấc kia chẳng hề hay biết chuyện gì xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!