Sau sự việc kiểm điểm, mức độ chú ý dành cho Giang Ngạn ở trường lại tăng lên đôi chút, điều này đối với hắn thì không mấy ảnh hưởng. Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chỉ là mối quan hệ bạn cùng bàn như cũ. Không biết có phải là ảo giác không, Giang Ngạn cảm thấy đối phương dường như lại lạnh nhạt với mình hơn một chút.
Hắn nghĩ có lẽ vì giọng điệu của hắn lần trước khiến người ta cảm thấy tủi thân. Sau đó, hắn đã rất hối hận về thái độ của mình, còn nghiêm túc viết một bản kiểm điểm đưa cho đối phương, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Hắn liếc nhìn người đang cúi đầu chăm chú làm bài tập, rồi lấy một viên kẹo nhẹ nhàng đẩy sang, sau đó cầm điện thoại lên, giả vờ như không có gì xảy ra.
Thương Lạc Khê nhìn viên kẹo kia, đúng là vị cậu thích. Cậu tiện tay lấy cho vào miệng, rồi tiếp tục làm bài tập. Không có chút phản ứng nào muốn để ý đến đối phương. Tuy lúc đó cậu không giận, nhưng cũng không có nghĩa là đã tha thứ.
Giang Ngạn thấy đối phương nhận kẹo thì thở phào nhẹ nhõm một chút, liền nhẹ giọng hỏi: "Lạc Lạc, cuối tuần này muốn cùng tôi ra ngoài chơi không?"
Thương Lạc Khê nhẹ nhàng cắn viên kẹo trong miệng, mặt không biểu cảm nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không hứng thú."
Giang Ngạn thở dài, tự thấy mình đáng đời.
Buổi chiều tan học, Từ Bồng Bồng đứng đợi Thương Lạc Khê ở cửa lớp, dù khi nhìn thấy người kia, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng cô muốn xin lỗi Lạc Lạc.
Thương Lạc Khê dọn dẹp xong thì bước ra ngoài, bỏ qua người đang đi theo ở phía sau. Từ Bồng Bồng nhìn mối quan hệ như gần như xa giữa hai người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lần trước người đó chẳng phân rõ trắng đen đúng sai đã trách móc Lạc Lạc, giờ đúng là đáng đời. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đi theo sau Lạc Lạc, người xung quanh cơ bản đều rất cưng chiều cậu, hơn nữa đối phương lại ngoan ngoãn như vậy, không ai nỡ giận cậu.
Vì thế cô che giấu nụ cười ở khóe môi, nghiêm túc nói: "Lạc Lạc, chuyện lần trước là lỗi của tớ, tớ không nên xúc động như vậy."
Thương Lạc Khê cũng không cho rằng người khác sai, nếu đã nhìn thấy, chỉ cần là chuyện bản thân có thể làm được, thì không có lý do gì để lùi bước, vì vậy cậu hỏi ngược lại:"Vì sao lại xin lỗi? Cậu đâu có ép tớ, cậu sai gì chứ?"
Vẻ mặt Từ Bồng Bồng nghiêm túc, không dám phản bác, lặng lẽ nhìn đối phương, thấy cậu không có vẻ tức giận. Thương Lạc Khê nhìn cô thận trọng như vậy, khóe môi khẽ cong lên: "Bạn học kia sao rồi?"
Từ Bồng Bồng đáp: "Ổn rồi, tuy bị thương nhưng rất lạc quan."
Thương Lạc Khê gật đầu.
Giang Ngạn đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo, từ khi cô gái này xuất hiện, tâm trạng hắn đã cực kỳ tệ, nhưng mà, ngay từ đầu hắn đã làm sai, còn có tư cách gì mà ghen ghét?
Hắn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, che đi cảm xúc ghen tuông và u ám trong mắt. Nhìn gương mặt mỉm cười của người kia, hắn chỉ muốn giấu người đi, không cho ai khác nhìn thấy.
Thương Lạc Khê tất nhiên cũng cảm nhận được cảm xúc của hai người bên cạnh, không nhịn được mềm lòng, khẽ nói: "Ngày mai thứ bảy cùng nhau đi chơi nhé."
Ánh mắt hai người bên cạnh nháy mắt đều sáng lên, mong chờ nhìn về phía cậu, Thương Lạc Khê không tự nhiên gật đầu.
Trong khi đó, hai người bên cạnh liếc nhau, trong mắt đều tràn đầy bất mãn và chán ghét. Thương Lạc Khê không để ý đến những vòng vo của bọn họ, chào một tiếng liền về nhà.
Bên ngoài cửa, Giang Ngạn dựa vào tường, cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng có diễn nữa, cậu tưởng diễn xuất của mình tốt lắm à?"
Từ Bồng Bồng cũng mỉa mai đáp lại: "Cậu quản tôi."
Rồi xoay người lên lầu.
Giang Ngạn lạnh lùng quay đi, khóe miệng nhếch lên.
Điện thoại trong túi không ngừng rung, hắn lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Đầu bên kia truyền đến âm thanh ồn ào của một nam sinh: "Anh Giang, mai đi quẩy đê!"
Giang Ngạn định từ chối, nhưng nghĩ đến Từ Bồng Bồng không chừng lại ríu rít, bèn nói: "Được, mai tôi gửi địa chỉ."
Hôm sau, khi Thương Lạc Khê chuẩn bị xuất phát, Giang Ngạn nhìn điện thoại rồi nhẹ nhàng nói: "Chờ chút."
Không lâu sau, Lý Hạo và Trần Văn đến, thế là sáu người cùng nhau xuất phát. Thương Lạc Khê không ngờ ba người lại biến thành sáu người, hơn nữa đều không thân, cũng may cậu là con trai nên cũng không thấy quá bất ngờ hay ngại ngùng.
Từ Bồng Bồng trong lòng không khỏi oán thầm: "Khốn nạn, nhất định là cố ý. Chỉ có mình là con gái, phía trước toàn đi theo cặp, chỉ còn mình với Khương Khang lẻ loi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!