Chương 18: (Vô Đề)

Khi Giang Ngạn quay về lớp học, thấy người đã nằm gục ngủ trên bàn, liền bước nhẹ nhàng, sợ đánh thức đối phương, mà Thương Lạc Khê căn bản đâu có ngủ, cậu vẫn đang giận.

Cậu cảm thấy chính mình cũng hơi khó hiểu, theo lý ra là lỗi của cậu, cậu không nên xúc động như thế, nhưng tên ngốc bên cạnh lại không tin cậu.

Giang Ngạn ngồi vào chỗ, ngẩn ngơ nhớ lại hành động của mình lúc nãy, càng nghĩ càng thấy muốn tự cho mình một trận. Hắn siết chặt lòng bàn tay, tự véo mạnh một cái, sau đó cúi đầu che giấu sự hối hận cùng đau lòng trong mắt.

Trong đầu lặp lại sai lầm của bản thân.

Thứ nhất, hắn chưa hỏi xem đối phương có bị thương hay không.

Thứ hai, lẽ ra nên âm thầm hỏi rõ ràng, chứ không phải chất vấn ngay trước mặt người khác.

Thứ ba, rõ ràng chính hắn đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ cậu, vậy mà còn có mặt mũi trách móc người ta.

Rõ ràng đối phương dễ dỗi, thế mà lại để cậu ấy chịu ấm ức như vậy, biết cậu đang ngủ, Giang Ngạn liền tập một màn dỗ dành trước.

"Lạc Lạc, tôi sai rồi, tôi không nên chất vấn cậu như vậy trước mặt người khác. Thật sự là tôi sai, tôi không bảo vệ cậu cho tốt, cũng không quan tâm xem cậu có bị thương hay không. Tôi không xứng đáng được cậu để ý tới. Hy vọng lúc Lạc Lạc tỉnh dậy sẽ không còn giận nữa."

Nói xong, nhìn mái tóc mềm mại của đối phương, tay hắn không kìm được đưa lên xoa nhẹ vài cái.

Thương Lạc Khê nghe thấy, trong lòng cảm thấy ấm ức cực kỳ, nhưng cũng thấy được an ủi một chút. Cậu từ từ ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút uất ức và lạnh nhạt khó phát hiện.

Giang Ngạn bị dọa sợ, thấy sự ấm ức trong mắt đối phương thì có chút hoảng, vội vàng dỗ dành: "Xin lỗi mà Lạc Lạc, tôi thật sự sai rồi, cậu đánh tôi đi."

Nói rồi cầm tay cậu đập một cái lên mặt mình.

Thương Lạc Khê né tay đối phương, ánh mắt đầy tủi thân nhưng vẫn cố chấp nói: "Cậu không sai, là tôi sai."

Giang Ngạn có chút căng thẳng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, l**m nhẹ vết thương ở khóe môi, yếu ớt nói: "Lạc Lạc, cậu nhìn vết thương của tôi này, vẫn còn đau lắm, cậu rộng lượng tha thứ cho tiểu nhân này một lần được không?"

Thương Lạc Khê mặt không cảm xúc, chỉ nhấp nhẹ môi: "Đáng đời."

Sau đó từ ngăn bàn lấy ra tuýp thuốc mỡ lần trước, đẩy qua cho hắn, ý tứ rõ ràng.

Giang Ngạn nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười, mệng vẫn mạnh, lòng thì mềm, đúng là dễ thương quá mà.

Thương Lạc Khê liếc hắn một cái, sau đó xoay người, nhàn nhạt nói: "Tự bôi đi."

Giang Ngạn làm gì còn cách nào khác, tự mình gây ra, chỉ có thể tự mình chịu.

Tin đồn lan rất nhanh, chưa đến hai tiếng sau, gần như cả trường đều biết Giang Ngạn một mình đánh cả nhóm côn đồ trong trường, mọi người vừa bội phục vừa lo lắng.

Buổi chiều tan học, cô Trương Lâm đến lớp gọi hai người vào văn phòng, vẻ mặt bình thản, nhìn không ra là có đang giận hay không, Giang Ngạn lên tiếng giải thích trước: "Cậu ấy không tham gia chuyện gì cả, người đánh là em."

Trương Lâm nhìn hắn, tức giận nói: "Cô biết người đánh là em, Thương Lạc Khê vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan, mới hai ngày mà em đã kéo người ta đi đánh nhau rồi?"

Giang Ngạn liếc nhìn người bên cạnh, đúng là vừa ngoan vừa đáng yêu.

Thương Lạc Khê cũng không định chối bỏ hành vi của mình, đã làm thì nhận, cậu bình tĩnh kể lại toàn bộ quá trình, còn đưa ra bằng chứng trong điện thoại.

Trương Lâm gật đầu tán thưởng, ôn hoà nói: "Nói có sách mách có chứng, không giống ai đó chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề."

Giang Ngạn xoa xoa mũi, bất lực nhìn người bên cạnh khẽ cong môi.

"Cô biết các em không sai, nhưng đánh nhau là điều nhà trường không cho phép, đặc biệt là em đó Giang Ngạn, lần sau đừng xúc động như vậy. Lần này xét thấy là lần đầu vi phạm, hơn nữa đối phương là kẻ bạo lực học đường nghiêm trọng, nên hai em mới không bị xử phạt, nhưng em vẫn phải viết bản kiểm điểm, còn Thương Lạc Khê thì không cần. Cô hy vọng sau em có thể bình tĩnh xử lý, chứ không phải hành động theo cảm tính."

Sau khi nói xong liền cho hai người rời khỏi văn phòng, Trương Lâm day trán, không biết việc xếp hai đứa này ngồi cùng bàn rốt cuộc là phúc hay họa.

Giang Ngạn không nói gì, hắn thì chẳng sao cả, chỉ cần người kia không sao là được, nhưng vẫn cố ý tỏ vẻ bất mãn, nói: "Sao lại bắt mình tôi viết chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!