Chương 17: (Vô Đề)

Chưa đến sáu giờ, Giang Ngạn đã tỉnh giấc. Nếu không thức đêm, đồng hồ sinh học của hắn luôn chuẩn xác. Hắn cúi xuống nhìn người trong lòng, đã hoàn toàn chấp nhận sự thật là mình không thể giữ tư thế ngủ nghiêm chỉnh được nữa.

Hắn nghĩ, bất kể tư thế ngủ có tốt như thế nào, tay hắn cuối cùng cũng sẽ tự động ôm người vào lòng. Vì vậy, nhân lúc người kia vẫn còn đang say ngủ, Giang Ngạn nhẹ nhàng xuống giường đi rửa mặt.

Sau khi thu dọn xong xuôi, đối phương còn đang ngủ nướng, hắn lại gần nhẹ nhàng đẩy đẩy, giọng điệu dỗ dành nói: "Lạc Lạc, dậy đi, bị muộn rồi."

Sau đó lại thì thầm thêm một câu: "Tiết đầu là môn Ngữ Văn."

Quả nhiên, người trên giường mơ màng mở mắt, phản ứng vài giây rồi trách móc: "Cậu lừa tôi, tôi nhớ là tiết tiếng Anh mà."

Giang Ngạn làm như không nghe thấy, giả vờ không biết mình vừa nói gì.

Cho đến tận lúc ra khỏi cửa, người kia vẫn không thèm nói với hắn lấy một câu. Lúc đi ngang qua tiệm bánh bao, hắn liền mua một cái bánh bao, còn không quên mua thêm sữa bò cho đối phương.

Đưa đồ qua cho Thương Lạc Khê, hắn dỗ dành nói: "Tôi sai rồi, ăn sáng đi nhé."

Thương Lạc Khê thờ ơ nói: "Dỗ trẻ con à?"

Giang Ngạn gật đầu. Thương Lạc Khê tức tối cắn một miếng to vào tai trên chiếc bánh bao, khiến Giang Ngạn thoáng tội nghiệp thay cái bánh kia, thậm chí còn cảm thấy tai mình có chút lạnh. Cuối cùng bị thừa nhiều bánh bao, Giang Ngạn phải xử lý giúp phần còn lại.

Hôm nay hiếm khi Giang Ngạn nghiêm túc học hành từ sáng sớm, ngay cả Thương Lạc Khê cũng có phần ngạc nhiên.

Thực ra tâm trạng Giang Ngạn hôm nay rất tốt, hắn vẫn luôn mong muốn mình học hành nghiêm túc, dù gì ngồi cùng bàn cũng chính là hắn dỗ người ta, nếu kỳ thi tháng sau mà thành tích sa sút, thì chẳng còn mặt mũi ngồi cạnh nữa. Dù mặt hắn dày, nhưng không muốn để người khác bàn tán sau lưng về người bên cạnh mình.

Mà Thương Lạc Khê thấy người kia học hành nghiêm túc, trong lòng cũng có chút an ủi, rốt cuộc thì người này cũng chưa đến mức hết thuốc chữa, nhưng nghĩ đến thành tích môn Toán của đối phương, cậu liền khó chịu. Sau đó nhân lúc người bên cạnh không chú ý, cậu lặng lẽ liếc sang trừng một cái.

Giang Ngạn một lòng hai việc, ánh mắt liếc ngang vừa vặn bắt được vẻ mặt đó, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Tôi làm gì sai à?"

Cho đến tận lúc tan học, hắn vẫn không biết rốt cuộc mình làm gì chọc giận người kia, dĩ nhiên, Thương Lạc Khê cũng không nói cho hắn biết.

Đến giờ ăn trưa, Lý Hạo hấp tấp chạy tới, nói: "Anh Giang, đi ăn với tụi này đi, lâu rồi cậu không ăn với anh em tôi đó." Nói xong còn không quên liếc nhìn Thương Lạc Khê vài lần, ý tứ rõ ràng, có anh em mới, liền quên cậu ta.

Thương Lạc Khê thật ra không định đi ăn với bọn họ, nhưng cậu cảm thấy Lý Hạo quá ấu trĩ, lạnh nhạt nói: "Tôi có việc, ra ngoài đây."

Lý Hạo vội vàng gật đầu, nhường đường cho cậu.

Chờ người đi rồi, Giang Ngạn mới liếc Lý Hạo một cái, mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Từ Bồng Bồng sau giờ học buổi tối về nhà thường sẽ thấy người kia, nên buổi trưa luôn chọn ăn cơm cùng Thương Lạc Khê. Hôm nay cuối cùng không thấy người đáng ghét đó bên cạnh, cô vui vẻ hẳn lên, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Bữa trưa ăn hơi no, Thương Lạc Khê tính đi dạo quanh sân trường cho tiêu cơm rồi mới quay lại lớp.

Từ Bồng Bồng đang ngẩn người nhìn về phía góc tường thì bỗng kéo tay áo cậu, khẽ nói: "Lạc Lạc, hình như bạn nữ lớp tớ đang bị bắt nạt, làm sao bây giờ?"

Thương Lạc Khê hơi bất ngờ, liếc nhìn theo hướng cô chỉ. Đó là góc khuất của trường, rất vắng vẻ, thường chỉ có các cặp đôi hẹn hò hoặc học sinh trốn hút thuốc, hiếm có ai lui tới đó.

Cậu bình tĩnh nói: "Cậu đi gọi thêm người hoặc thầy cô tới, tớ qua đó xem thử."

Từ Bồng Bồng cảm thấy có hơi nguy hiểm, cũng không muốn để người mình thích bị thương nên vội vàng nói: "Cậu đừng qua vội, chờ tớ đi gọi người đã."

Thương Lạc Khê gật đầu, cậu hiểu rõ sức mình, không nên mạo hiểm.

Từ Bồng Bồng vội chạy đi tìm người giúp, ai ngờ lại gặp đúng người khiến cô ghét, nhưng khi nhớ lại danh tiếng và chiến tích của người này, do dự một chút rồi vội nói: "Giang Ngạn, Lạc Lạc đang ở phía kia chờ tôi, có người đang bắt nạt bạn nữ lớp tôi, bọn tôi vô tình thấy nên Lạc Lạc bảo tôi đi gọi người. Cậu ấy có thể qua đó, cậu mau theo tôi đến đó!"

Sắc mặt Giang Ngạn lập tức thay đổi, vội vàng chạy theo, Lý Hạo phía sau lớn tiếng gọi: "Đợi tôi với, anh Giang, sao cậu chạy nhanh vậy!"

Bên này, Thương Lạc Khê vẫn đang lặng lẽ quan sát. Cậu lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng bên kia, thấy đối phương sắp ra tay với nữ sinh thì cắn răng, bước ra nói: "Các người đang làm gì vậy? Tất cả đều bị tôi quay lại rồi. Bỏ cô ấy ra, tôi sẽ xóa video, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Một người trong nhóm cười nhạo: "Ơ, đây chẳng phải nam thần lớp cấp hai của chúng ta sao? Giờ vẫn thích lo chuyện bao đồng nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!