Trên con đường lớn trước cổng trường, một chiếc siêu xe từ từ dừng lại. Cửa xe mở ra chậm rãi, lộ ra một người phụ nữ đeo kính râm đen, mái tóc dài màu rượu vang buông xõa trên vai, vóc dáng cao gầy thanh thoát, dung mạo xinh đẹp, vừa nhìn đã toát lên khí chất của một phu nhân hào môn.
Bà đứng cạnh xe, nét mặt vô cảm quan sát từng học sinh lần lượt bước ra khỏi cổng trường, ánh mắt lạnh nhạt như đang chọn lựa món hàng.
Giang Ngạn vừa bước ra, vô tình liếc sang bên kia đường, cả người lập tức lạnh toát. Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, khẽ nói: "Lạc Lạc, tôi có việc, cậu về trước đi. Trên đường nhớ cẩn thận, tới nơi nhắn tin cho tôi nhé."
Nói xong còn tiện tay xoa nhẹ đầu cậu.
Thương Lạc Khê không rõ chuyện gì, chỉ gật đầu. Đợi cậu xoay người rời đi, Giang Ngạn mới quay bước tiến về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ nhìn thiếu niên đang tiến lại gần, dù giữa bà và chồng cũ chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng với con trai, bà vẫn còn ít nhiều cảm tình.
"Đi ăn một bữa nhé? Lâu rồi không gặp."
Giang Ngạn nhìn người phụ nữ trước mặt, người có thể gọi là mẹ ruột, tay siết lại rồi lại buông ra, thản nhiên đáp: "Không cần. Có chuyện gì sao?"
Người phụ nữ chẳng bận tâm đến thái độ đó, chỉ nhàn nhạt nói: "Cha con bảo mẹ không dạy nổi con, nên kêu mẹ đến xem thử. Mẹ thấy con cũng ổn, không giống ông ta. Nếu không ăn thì thôi, mẹ đi trước. Tiền sinh hoạt mẹ vẫn sẽ chuyển đúng hạn, tự lo cho bản thân, có việc thì gọi mẹ."
Dứt lời, bà liền xoay người rời đi, như thể nán lại thêm một giây cũng thấy khó chịu, hoàn toàn chẳng màng đến cảm nhận của con trai.
Giang Ngạn nhìn theo bóng lưng khuất dần ấy, khóe môi nhếch lên, cười lạnh. Ánh mắt hắn đầy chán ghét, họ xem hắn là gì chứ, một công cụ bị đá qua đá lại?
Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Nhóc dễ thương: Tôi về rồi, cậu không sao chứ?
Giang Ngạn: Không sao đâu, mau đi ăn cơm đi, ngoan.
Nhóc dễ thương: ......Ừ.
Giang Ngạn: [đáng yêu]
Cất điện thoại, trong mắt Giang Ngạn chỉ còn lại vẻ khinh thường. Hắn không đáng để bị hai kẻ vô trách nhiệm ấy ảnh hưởng tâm trạng. Bây giờ, hình như hắn đã có người quan trọng hơn rồi.
Nghĩ đến người đó, tâm trạng hắn cũng dịu đi không ít, đến khi hoàn hồn lại, hắn mới phát hiện mình đã đứng dưới lầu nhà đối phương từ lúc nào. Đúng lúc ấy, Thương Lạc Khê vừa đổ rác về, thấy bóng dáng quen thuộc liền gọi: "Giang Ngạn?"
Giang Ngạn cứ tưởng mình hoa mắt. Khi xoay lại xác nhận là người mình vừa nghĩ đến, khóe môi hắn liền cong lên. Thương Lạc Khê nhìn hắn, thầm nghĩ người này đúng là có bệnh, muộn thế rồi còn chưa chịu về nhà.
Nhưng thấy tâm trạng đối phương không tốt, cậu chỉ khẽ hỏi: "Sao vậy? Sao còn chưa về?"
Giang Ngạn không biết nên giải thích thế nào, mà cũng không muốn nói dối, chỉ im lặng.
Thương Lạc Khê lặng lẽ nhìn hắn một lúc, rồi chậm rãi nói: "Vào nhà tôi đi. Cậu ăn gì chưa?"
Dù sao cũng là bạn bè, lần trước cậu đã đến nhà hắn rồi, giờ coi như lễ thượng vãng lai , nghĩ vậy liền thấy ổn hơn.
*Lễ thượng vãng lai (): có đi có lại mới toại lòng nhau.
Giang Ngạn không ngờ lại được mời vào nhà, như nhận được món quà bất ngờ, khóe môi khẽ cong, không từ chối lời mời của đối phương.
Vừa bước vào phòng khách, thấy hai vợ chồng trung niên đang ngồi đó, Giang Ngạn có hơi căng thẳng. Thương Lạc Khê liền giới thiệu: "Đây là bạn học con, tên Giang Ngạn. Lần trước con ngủ lại nhà cậu ấy, hôm nay ba mẹ cậu ấy không có nhà, cậu ấy chỉ có một mình nên con đưa về đây."
Mẹ Thương dịu dàng nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt hiền hậu, cười ôn nhu, "Đẹp trai thật đấy! Mau vào ngồi đi, lần trước Lạc Lạc làm phiền cháu rồi."
Ba Thương cũng mỉm cười: "Ngồi đi, đừng khách sáo, cứ xem như nhà mình."
Giang Ngạn vội lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lạc Lạc ngoan lắm, không hề phiền chút nào ạ."
Thương Lạc Khê trừng hắn cảnh cáo, ý bảo đừng nói nhảm. Mẹ Thương bật cười, nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!