Chương 15: (Vô Đề)

Sau tiết đầu tiên buổi sáng kết thúc, Lý Hạo đã kéo Trần Văn đi tới cạnh Giang Ngạn, vẻ mặt đắc ý nói: "Anh Giang, ghép nhóm với bọn tôi đi, dù sao thành tích của chúng ta cũng ngang nhau, học cùng nhau còn có thể giúp nhau tiến bộ nữa."

Giang Ngạn lười biếng liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không hứng."

Nói rồi tiện tay ném cho cậu ta tờ phiếu điểm.

Lý Hạo còn tưởng anh Giang nhà mình là kiểu ngạo kiều, hơi ngại ngùng một chút. Thẳng đến khi thấy điểm toán học trên phiếu là tuyệt đối, cậu mới ngẩn người rời đi như mất hồn.

Trần Văn thoáng liếc đối phương, rồi hờ hững hỏi: "Cậu có nhóm rồi à?"

Giang Ngạn gật đầu.

Ở phía trước, Lý Mai kéo tay áo Thương Lạc Khê, nhẹ nhàng hỏi: "Lạc Lạc, cậu định ghép nhóm với ai vậy?"

Thương Lạc Khê đáp: "Giang Ngạn."

Lý Mai có chút ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi lại: "Lạc Lạc, cậu nghiêm túc à? Cậu cũng biết thành tích của cậu ta rồi mà."

Thế nhưng Thương Lạc Khê cảm thấy nên giải thích rõ một chút cho ai đó, dù người kia thật sự rất mặt dày, nói: "Cậu ấy đạt điểm tuyệt đối môn toán, chỉ là trước giờ không học nghiêm túc thôi, thực ra thành tích cũng không tệ."

Lý Mai mặt đầy vẻ khó tin, không nhịn được liếc nhìn ra sau. Đúng lúc ấy lại chạm phải ánh mắt của Giang Ngạn, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt đối phương mang theo vài phần bất mãn cùng lạnh lùng.

Buổi chiều, sau khi danh sách nhóm được xác định, chủ nhiệm lớp yêu cầu đổi chỗ để tiện cho việc học nhóm. Vì Giang Ngạn quá cao nên không thể chuyển lên ngồi bàn đầu, cũng may Thương Lạc Khê không bị cận thị, ngồi đâu cũng được.

Giang Ngạn không đợi được liền chủ động dọn hết sách vở cho Thương Lạc Khê, may mà bàn không cần đổi, chỉ cần lấy sách là xong.

Thương Lạc Khê còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã bê hết sách vở trên bàn cậu mang đi, cậu vốn không thích làm phiền người khác, nhưng tình thế đã vậy, đành cầm túi kẹo dâu tây trên bàn đi theo.

Vừa định ngồi xuống, Giang Ngạn nghiêm túc nhìn cậu, nhẹ nhàng nói:"Từ đã."

Sau đó lấy khăn giấy từ túi ra, tỉ mỉ lau sạch bàn và ghế, rồi mới nói: "Ngồi đi."

Thương Lạc Khê nhàn nhạt nói: "Vô sự hiến ân cần."

Nói rồi bắt đầu sắp xếp lại sách vở.

*Vô sự hiến ân cần (): Không có chuyện gì mà tự nhiên tỏ ra ân cần, ắt là có mưu đồ.

Giang Ngạn giả vờ không nghe thấy, âm thầm liếc trộm cậu bằng khóe mắt, sau đó lại không nhịn được lên tiếng: "Lạc Lạc, sau này là bạn cùng bàn rồi, mong được chỉ giáo nhiều."

Thương Lạc Khê không hiểu hôm nay người này lại phát bệnh gì nữa, gật đầu một cái coi như đồng ý.

Trần Văn hờ hững nhìn về phía sau một cái, trong lòng có chút cảm giác lạ lạ. Lý Hạo cũng nhìn vài lần, thấp giọng nói: "Anh Giang từ bao giờ thân với người kia như vậy? Chẳng lẽ!!! Chẳng lẽ cậu ấy muốn tạo thiện cảm với người khác để theo đuổi hoa khôi lớp bên cạnh, không thể không nói, chiêu này đúng là đỉnh thật."

Suýt nữa thì cậu ta đã vỗ tay tán thưởng, nhưng bị Trần Văn nhíu mày đá một cái, nói: "Lo học đi, không thì lần sau cậu phải sang lớp khác đấy."

Lý Hạo u oán không dám phản kháng, nhưng trong lòng thì cực kỳ khâm phục Giang Ngạn, nam nhân là phải biết tiến biết lùi, có thể hòa nhã với tình địch như vậy, sau này mình cũng phải học tập!

Thương Lạc Khê lại cảm thấy cậu đã dễ dàng đồng ý quá, vì trong giờ học, ánh mắt của người bên cạnh quá mãnh liệt, khiến cậu không thể bỏ qua.

Không nhịn được nữa, cậu viết lên giấy một câu: "Lo học đi! Nhìn cái gì mà nhìn!"

Sau đó đẩy sang cho đối phương, Giang Ngạn vốn luôn có thói quen nhìn chằm chằm người này, bây giờ người đã ở bên cạnh thì ánh mắt cũng bất giác đặt lên người cậu, hắn cong khóe môi, nhẹ nhàng viết đáp lại: "Cậu không nhìn thì sao biết tôi đang nhìn cậu?"

Thương Lạc Khê cảm thấy người này thật sự hết thuốc chữa, nghiêm túc viết lại: "Cảnh cáo, đổi bạn cùng bàn!"

Giang Ngạn lúc này mới thu liễm lại, "Tôi sai rồi, sửa ngay ~[đáng yêu]"

Không còn người bên cạnh quấy rầy, Thương Lạc Khê cuối cùng cũng thấy yên ổn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!