Sau bữa trưa, Thương Lạc Khê cảm thấy hơi mơ màng, có chút buồn ngủ. Ở nhà người khác, cậu vẫn còn giữ ý tứ nên cố gắng chống đỡ, không để mình thiếp đi. Đến khi Giang Ngạn dọn dẹp xong phòng bếp quay trở lại, vừa vặn thấy người kia có vẻ đang lơ mơ sắp ngủ, liền biết giờ nghỉ trưa như thường lệ của cậu đến rồi.
Hắn nhẹ giọng lay cậu, nói: "Vào phòng ngủ đi, tôi cũng hơi buồn ngủ. Ngủ dậy rồi ôn tập nhé."
Thương Lạc Khê khẽ gật đầu.
Giang Ngạn nắm cổ tay hắn, dắt người gần như sắp ngủ gật vào phòng mình.
Vừa đặt lưng xuống giường, Thương Lạc Khê lập tức thiếp đi, Giang Ngạn nằm bên cạnh ngắm gương mặt đang say ngủ kia, thầm nghĩ: "So với thời cấp hai, bây giờ cậu ấy nổi bật hơn. Khuôn mặt cũng thêm phần tinh tế nhưng hiếm khi cười. Nụ cười năm đó, đến giờ bản thân vẫn còn nhớ rất rõ."
Hắn lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh đang ngủ của đối phương, ngắm mãi, đến chính hắn cũng không kìm được mà buồn ngủ theo.
Lúc Thương Lạc Khê tỉnh lại, phát hiện mình đang bị ôm vào lòng, cậu tuyệt đối không chịu thừa nhận là do tư thế ngủ của mình không đàng hoàng, vì thế nhẹ nhàng đá đối phương một cái.
Giang Ngạn choàng tỉnh, thấy người trong lòng đang trừng mắt nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thương Lạc Khê đáp: "Không có gì. Sau này chú ý tư thế ngủ của cậu một chút, đừng chiếm tiện nghi của người khác."
Giang Ngạn không dám phản bác, hắn hiểu rõ tư thế ngủ của mình thế nào, vì thế chuyển chủ đề, "Ôn bài thôi, thầy Tiểu Thương."
Thương Lạc Khê không ngốc, biết rõ hắn đang đánh trống lảng, chỉ lôi sách ra. Cậu lấy bút đánh dấu lại những kiến thức trọng tâm trong một tháng qua, rồi kiên nhẫn giảng lại một lượt các phần khó cho đối phương.
Giang Ngạn nghe rất nghiêm túc, thái độ nghiêm túc của đối phương khiến hắn không thể không để tâm. Một tiếng sau, Thương Lạc Khê giao phần ôn tập lại cho Giang Ngạn, còn mình thì chuẩn bị học tiếp.
"Ầm ầm ầm—"
Tiếng sấm chớp bất ngờ vang lên, bên ngoài mưa lớn bắt đầu trút xuống.
Giang Ngạn vội đứng dậy đóng cửa sổ, Thương Lạc Khê bên cạnh hơi run rẩy, từ nhỏ cậu đã sợ sấm sét và bóng tối, không rõ lý do vì sao.
Khi quay lại, Giang Ngạn không thấy người đâu, chỉ thấy đối phương co người thành một cục trong góc tường. Cậu nhẹ nhàng bước tới, dịu giọng gọi: "Lạc Lạc, Lạc Lạc, sao vậy?"
Lại một tiếng sét nữa vang lên, người kia run càng thêm run, Giang Ngạn liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu , dỗ dành, "Có tôi ở đây, đừng sợ."
Hắn nhẹ nhàng ôm đối phương đặt lên giường, chậm rãi vỗ lưng dỗ dành, bên ngoài tiếng sấm vẫn vang lên từng hồi, mưa mỗi lúc một to.
Giang Ngạn mở ứng dụng dự báo thời tiết, mới biết hôm nay mưa to. Hắn nhìn đối phương, biết rõ với tình hình này không thể để cậu về được, mà thật ra bản thân cũng không muốn để cậu về.
"Lạc Lạc, nghe tôi nói, hôm nay mưa to như vậy, tôi không thể để cậu về được, gọi về nhà một tiếng, nói rõ với người lớn, được không?"
Giang Ngạn hoàn toàn không nhận ra ngữ khí của mình lúc này vô cùng dịu dàng cùng kiên nhẫn. Nếu lúc này Lý Hạo có mặt, chắc chắn sẽ nghi ngờ anh Giang của mình bị ai đó nhập hồn.
Thương Lạc Khê nghe hiểu, trong lòng có chút khó chịu, liền kéo tay Giang Ngạn lại, cắn một cái.
Giang Ngạn không kêu tiếng nào, cứ để mặc cậu phát tiết cảm xúc, sau đó dịu giọng hỏi: "Lạc Lạc, được không?"
Thương Lạc Khê gật đầu, lấy điện thoại ra gọi, đầu bên kia là một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Cục cưng, con sợ nhất là sấm sét, không sao chứ?"
Thương Lạc Khê khẽ nói: "Không sao ạ, con đang ở nhà bạn học, thời tiết thế này không về được, mai con mới về. Bạn này quan hệ với con cũng tốt, mẹ yên tâm, con sẽ không bị bắt nạt đâu."
Giang Ngạn nghe được vài câu từ giữa cuộc gọi, trong lòng chợt thấy khó hiểu.
"Tại sao lại nói là sẽ không bị bắt nạt? Có liên quan gì đến trạng thái hiện tại của cậu ấy?"
Ánh mắt hắn dần lạnh xuống, rốt cuộc là có chuyện gì, hồi cấp hai học chung trường, cũng chưa từng nghe nói, vậy vấn đề ở đâu?
Cảm xúc của Thương Lạc Khê dần ổn định lại, lúc này mới nhớ tới khi nãy mình đã cắn cổ tay người ta một cái, dấu răng rõ ràng, còn mờ mờ vết máu, cậu cụp mắt xuống, khẽ nói: "Xin lỗi."
Giang Ngạn hoàn hồn lại, xoa đầu cậu, không để ý đáp: "Không đau đâu. Lần trước cậu thấy vết bầm trên tay tôi, tôi cũng không thấy đau, đừng nghĩ ngợi nhiều, Lạc Lạc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!