Nụ cười trên mặt Nguyễn Khê đông cứng lại.
Từ trước cho tới bây giờ chưa từng có một ai nói rằng cô dài dòng.
"Này!"
Nguyễn Khê đi ở phía trước, cô lên một bậc thang quay người lại nhìn anh, cao cao tại thượng nhìn Giang Dịch Hàn từ trên xuống dưới: "Nếu lúc đó tôi không nói như vậy cậu có tin bây giờ mọi người đều sẽ nói tôi và cậu đang yêu đương không. Tôi không quan tâm cậu nghĩ thế thế nhưng tôi thì tôi không muốn người khác hiểu lầm như vậy."
Giang Dịch Hàn chân dài, đi mấy bước là tới chỗ cô, anh rất cao, hơi hơi nghiêng người về phía trước, hai người cách nhau rất gần.
Vốn dĩ là một khoảnh khắc rất mập mờ nhưng vẻ mặt của Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê đều rất bình tĩnh.
"Gọi tôi một tiếng anh họ tôi sẽ phối hợp với cậu." Giang Dịch Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô gái, trong lòng không biết nên làm sao, liền trêu chọc cô một chút. Sau đó anh lập tức sững sờ, đã lâu lắm rồi, từ khi trong nhà xảy ra chuyện anh đã rất lâu không giống như bây giờ.
Ngược lại Nguyễn Khê rất muốn không quan tâm đến hình tượng mà chửi anh một trận nhưng lại sợ.
Nếu Giang Dịch Hàn tự dưng buồn chán chạy lên diễn đàn của trường để bác bỏ tin đồn, cô ấy phải làm sao bây giờ?
Hazz, đúng là an nhàn quá lâu nên trí thông minh không bằng trước kia. Tại sao cô lại ám chỉ với những người khác hai người là họ hàng? Trực tiếp ám chỉ rằng Giang Dịch Hàn đang theo đuổi cô không phải là xong chuyện à?
Hơn nữa, chuyện này là do cô gây ra.
Nguyễn Khê cảm thấy gọi một tiếng anh họ cũng chẳng mất gì, vì vậy im lặng một lúc, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Anh họ."
Giang Dịch Hàn giật mình.
Giọng của Nguyễn Khê rất nhẹ nhàng, bởi vì khi còn nhỏ, cô đã được ông và bà của mình nuôi dưỡng trong một thời gian dài, và giọng của cô có nét quyến rũ mềm mại như sáp của vùng Giang Nam
Lúc này tiếng "anh họ" khiến người ta có cảm giác cô đang làm nũng.
Cô rất xinh đẹp, bởi vì vừa leo cầu thang cộng thêm việc kìm nén tức giận nên lúc này mặt cô đỏ bừng, thật sự là rung động lòng người.
Nguyễn Khê có chút khó chịu khi nhìn thấy Giang Dịch Hàn, cô quay đầu chạy lên lầu.
Hừ, anh họ cái gì chứ!
Không biết lý do là gì, sau khi gọi một tiếng anh họ xong Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn dường như càng trở nên xa lạ hơn.
Ngoại trừ phải giao tiếp khi cần thiết, hai người họ thậm chí còn không nhìn mặt nhau.
Vương Mỹ Chi và mẹ Nguyễn đau đầu vì hai đứa trẻ này, nhưng hai người họ không còn là trẻ con nữa. Ở một mức độ nào đó, giữ khoảng cách có thể là một điều tốt.
Thành phố này không phải là thành phố du lịch, nhưng ngày Quốc khánh đang đến gần, rất nhiều người đến đây vui chơi, sự thay đổi rõ ràng nhất là lượng người đi xe buýt đông hơn. Sáng đi học, Nguyễn Khê không chen vào được, nhìn xe buýt đông đúc mà thở dài ngao ngán. Cô muốn đi taxi, nhưng lúc này rất khó bắt taxi, ngay khi cô đang gặp khó khăn thì Giang Dịch Hàn đã đạp xe đến đậu trước mặt cô, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi lên xe.
Giang Dịch Hàn giơ tay lên liếc nhìn thời gian: "Tôi cho cậu hai phút, hết thời gian không đợi."
Lúc đầu anh không muốn trở Nguyễn Khê, nhưng thấy cô đứng đó như một con ngốc trong một thời gian dài, quá đáng thương, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc thể hiện lòng từ bi và làm những điều tốt mỗi ngày.
Nguyễn Khê suy nghĩ rất nhanh. Cô không thể chen lấn lên xe buýt, cũng không thể bắt taxi, đi bộ rõ ràng là không thực tế... Dù sao cũng đã ngồi xe đạp của anh một lần rồi, đi một lần nữa xem ra cũng không ảnh hưởng gì. Cô không suy nghĩ đến hai phút, chỉ nửa phút sau đó dứt khoát ngồi lên yên sau.
Lúc cô ngồi ở băng ghế sau, khi Giang Dịch Hàn đạp xe về phía trước có một chiếc ô tô màu đen đỗ cách trạm xe buýt không xa.
Chu Trừng thu hồi ánh mắt, nói với tài xế: "Chú Lưu, chúng ta đi thôi."
Anh ấy nghe bạn cùng bàn than phiền mấy ngày nay xe buýt đông quá nên cố ý bảo tài xế đi đường vòng đến đây xem có gặp được Nguyễn Khê không rồi chở cô đi.
Không ngờ sẽ nhìn thấy Giang Dịch Hàn, nghe nói rằng anh là anh họ của cô.
Không biết tại sao mình lại thở phào nhẹ nhõm khi biết tin đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!