Chương 28: (Vô Đề)

Nguyễn Khê thực sự là một nhà vô địch Sanda, chuyện này cô không nói dối, và tất nhiên là rất ít người biết về điều đó.

Khuôn mặt xinh đẹp quả thực là bàn tay vàng do ông trời ban tặng, nhưng cũng sẽ gây ra không ít rắc rối. Đời trước Nguyễn Khê đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều vì điều này, lúc đó cô mới lên đại học, tham gia các hoạt động xã hội, lúc đó cô ấy chỉ chăm chăm hướng tới đối tượng mà không để ý đến ánh mắt thấp kém của người khác. Ngày đó cô đi bộ về ký túc xá, kết quả là có tiền bối đi theo, nếu lúc đó không có người đi qua cô chắc chắn sẽ bị người này sàm sỡ.

Sau vụ đó, cô đi đăng ký taekwondo, ít nhất người ta phải có khả năng tự bảo vệ mình, đúng không?

Ở đời này, khi biết mình có gương mặt giống kiếp trước, cô đã chủ động nói với ba mẹ mình rằng cô muốn đăng ký học, lúc đó việc học cũng không căng thẳng và mỗi ngày cô có rất nhiều thời gian. Cô nói rằng muốn học Sanda, điều này khiến mẹ Nguyễn sợ hãi. Suy cho cùng, là một người mẹ, bà hy vọng con gái mình sẽ trau dồi những sở thích như khiêu vũ và hội họa.

Chỉ là, hai vợ chồng không thể làm trái ý con gái nên chỉ biết nén nước mắt đăng ký lớp học Sanda cho con gái. Vừa đến lớp, thấy một trong đám đầu củ cải chỉ có con gái mình là nữ thì càng muốn khóc hơn.

Nguyễn Khê học rất nghiêm túc, sau khi phải đối diện với kỳ thi vào trường trọng điểm cấp ba cô bắt đầu chú ý tâm tư vào việc học, nhưng mỗi khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông cô lại đi đến phòng học võ tìm thầy giáo để luyện tập và tìm cảm giác.

Học Sanda không phải là bất khả chiến bại như trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ biết nhiều kỹ năng hơn so với người thường, ít nhất khi gặp sự cố sẽ không bị động như vậy và cũng câu thêm thời gian cho mình.

Đương nhiên cũng có lúc phát huy được công dụng, ví dụ như nếu Giang Dịch Hàn muốn so tài một chút, cô cũng có thể chiến đấu.

Nếu dung tình cảm để nói lý không có tác dụng thì hãy sử dụng nắm đấm.

Cho dù anh cao hơn cô, cho dù võ lực của anh cao hơn cô, nhưng anh có điểm trí mạng là bộ vị, còn cô thì không.

Giang Dịch Hàn nghe những lời của Nguyễn Khê, anh còn chưa lấy lại tinh thần ngay lập tức.

"Nhóc con, cậu hãy nghe kỹ lời tôi, đừng quan tâm chuyện của tôi, tôi gây tai họa cho Chu Trừng, chứ không phải gây họa cho cậu." Nguyễn Khê khoanh tay trước nguc liếc anh một cái: "Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cậu hiểu, nếu cậu còn tiếp tục quan tâm đến chuyện của tôi, tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà."

Sau khi nói xong, Nguyễn Khê liền đứng thẳng dậy rồi đi về phía lối ra của con hẻm.

Giang Dịch Hàn sững sờ đứng tại một chỗ, sửng sốt hồi lâu.

Người vừa rồi là ai? Là chị em sinh đôi của Nguyễn Khê à?

Không có gì lạ khi Giang Dịch Hàn bị sốc đến vậy. Đúng là tính cách thường ngày của Nguyễn Khê đã ăn sâu vào lòng người quá rồi, ôn hòa hiểu chuyện và là học bá, hoa khôi xinh đẹp trong sáng, lương thiện không giả dối, bây giờ cô đột nhiên nói mình là quán quân tán đả, còn nói những lời uy hiếp như thế, nếu cô còn châm thêm điếu thuốc thì trùm trường của Nhất Trung chắc chắn là cô! Làm gì đến lượt anh!

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Nguyễn Khê cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Quả nhiên sáng hôm sau khi ra ngoài gặp phải Giang Dịch Hàn, tên nhóc này thậm chí không nhìn cô một cái, đạp xe đạp đi.

Nguyễn Khê ngồi trên xe buýt thở dài, nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, cô sẽ không thể hiện ra con người thật của mình trước mặt Giang Dịch Hàn. Cũng may, Giang Dịch Hàn không phải mục tiêu của cô, nếu không những hành vi của cô trong khoảng thời gian này không biết hình tượng của cô đã đi nơi nào rồi.

Thật ra, hai đời cộng lại, gặp qua nhiều người như vậy. Chu Trừng quả thực là một người bạn trai và người chồng phù hợp với cô!

Không phải cô không gặp được người giàu hơn Chu Trừng, nhưng họ đều có những khuyết điểm khiến cô không thể chịu đựng được, chính vì hiếm khi gặp được người như Chu Trừng nên Nguyễn Khê không thể chịu đựng được bất kỳ ai phá hoại mối quan hệ giữa cô và Chu Trừng.

Sau kỳ kiểm tra tháng, cả giáo viên và học sinh đều không nhẹ nhõm, ngược lại càng căng thẳng hơn. Bo Bo như phát rồ, đề nghị với trưởng học về sau lớp họ sẽ không tham ra hoạt động trên bảng đen, phía sau bảng đen còn được dùng phấn viết, tàn nhẫn ghi rõ cách kỳ thi đại học còn bao nhiêu ngày nữa?

Bo Bo đến tìm Nguyễn Khê, đưa cho cô một tờ giấy và nói: "Đây là điểm xét tuyển của một số trường đại học. Mấy hôm nay em có rảnh thì chép nó lên mặt sau của bằng tin."

Nguyễn Khê viết chữ rất đẹp, trước đây nếu không phải Bo Bo lo cô không có thời gian học thì chắc mỗi kỳ bảng tin cô sẽ đều phải viết.

Khi tan học, Nguyễn Khê nhận lệnh cầm giấy và phấn và một chiếc ghế dài đi đến mặt sau.

Các học sinh đang nghỉ ngơi trong lớp nhao nhao nhìn về phía cô.

Khi Nguyễn Khê đứng trên ghế đẩu viết điểm xét tuyển năm ngoái của đại học Thanh Hoa, một số học sinh bắt đầu k3u r3n: "Bo Bo không có tính người!"

"Bo Bo phát rồ!".

Hai bên của số ngày còn lại thi đại học, điểm xét tuyển của một số trường đại học lần lượt được viết lên, điểm còn được tô đậm bằng phấn đỏ.

Mặc dù mọi người trong lớp đều k3u r3n, nhưng có điều phải công nhận là chiêu này của Bo Bo thực sự rất có ích, giống như dùng kim cương đánh vậy, đánh trúng khiến mọi người hoa mắt sau đó lại trở nên phấn khích hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!