Giang Dịch Hàn ngồi trong xe taxi, quan sát một hàng dài cửa hàng bên ven đường. Lý Triết cũng nhìn thấy, anh ấy nói tài xế đậu xe ở ven đường, sau đó cười với Giang Dịch Hàn: "Đại ca, đây là tiệm lòng nướng mới mở, công việc kinh doanh rất tốt. Bán chạy nhất là ruột già bọc ruột non, hôm trước mẹ em vừa mua cho em, ăn ngon lắm!"
Lý Triết là một người thích ăn uống, nhìn anh ta gầy như vậy thôi, nhưng anh ta thích tất cả các loại đồ ăn. Hộc bàn lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn vặt, và những món ăn trên phố ăn vặt đều là món khoái khẩu của anh ta. Trong thành phố có cửa hàng nào ngon nhất cửa hàng nào không ngon anh ta còn biết rõ hơn cả trang web bình luận.
Giang Dịch Hàn không có hứng thú với đồ ăn lắm, đặc biệt là loại quán ven đường này, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa ăn được mấy lần, trong kế hoạch của Lý Triết là để đại ca tiếp tục ngồi xe về nhà, còn anh ta sẽ xuống đây mua hai suất ruột già bọc ruột non rồi bắt taxi về nhà tìm mẹ.
"Ừm." Giang Dịch Hàn tiện tay lấy một tờ năm mươi tệ từ trong túi áo len của mình đưa cho tài xế.
Giá taxi ở đây vốn không cao, mới lái chưa được hai cây số đã xuống, tài xế giận mà không dám nói gì, dù sao người thanh niên này nhìn qua là một học sinh lưu manh không dễ động vào.
Mãi đến khi xuống taxi, Lý Triết mới phát giác ra, kinh ngạc nói: "Đại ca, anh chờ với em à?"
Giang Dịch Hàn liếc nhìn anh ta.
Lý Triết lập tức nói: "Đại ca em hiểu rồi, anh đứng bên cạnh chờ em là được rồi, em sẽ xếp hàng!"
"Không cần."
Có người đang xếp hàng nhận ra Lý Triết liền vội vàng hô lên: "Anh Triết, anh cũng xếp hàng mua à, anh muốn mấy phần, sắp đến em rồi, em giúp các anh mua luôn!"
Khi Lý Triết định hỏi Giang Dịch Hàn muốn có bao nhiêu phần thì anh đã đút một tay vào túi quần, bình tĩnh đi đến cuối hàng và bắt đầu xếp hàng.
Không thể không nói, những người xếp hàng phía trước đều thở phào một hơi.
Nếu như đột nhiên chen ngang còn có thể lý luận vài câu nhưng trong tình huống này thì không nói được gì. Dù sao thì người phía trước muốn mấy phần thì đó là quyền tự do của anh ta.
Đây là khoảng thời gian cao điểm sau khi tan học và tan làm, không ai muốn chờ đợi quá lâu.
Lý Triết không ngờ đại ca của mình lại có tư tưởng nhận thức cao như vậy, tuy rằng rất muốn để người quen phía trước mua cho mình nhưng đại ca lại xếp hàng ở đây, anh ta cũng không thể làm như vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng sau Giang Dịch Hàn.
Thực ra thì nghĩ kỹ lại đại ca bây giờ và đại ca khóa trước hay các đại ca trường khác không hề giống trùm trường.
Thứ nhất, hút thuốc luôn hút ở những nơi ít người, một khi có người không hút thuốc đi ngang qua sẽ dập tắt điếu thuốc dù chỉ mới hút một hơi.
Thực ra có rất ít người người không hút thuốc lá mà lại ngửi được mùi khói thuốc.
Thứ hai, không thu phí bảo kê, lần trước lớp làm một quỹ quyên góp cho một học sinh có hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn, đại ca là người duy nhất đã quyên góp 300 tệ.
Cuối cùng, trong thi cử không gian lận, luôn xếp hàng theo quy định và không bao giờ dùng các đặc quyền trong trường.
Giang Dịch Hàn mua bốn phần ruột già bọc ruột nhỏ.
Ngửi thấy mùi hương, quả thực rất hấp dẫn, khi trở lại tiểu khu anh tình cờ gặp Vương Mỹ Chi đang xuống lầu để đi hẹn hò. Anh đưa cho bà ấy một phần.
Vương Mỹ Chi trang điểm rất tinh tế, vừa nhìn thấy món lòng nướng này bà ấy vô cùng vui mừng: "Đúng lúc dì có thể ăn lót dạ một ít, chút nữa ăn cơm cũng có thể nhịn không ăn quá nhiều!"
Giang Dịch Hàn nhìn bà ấy vui vẻ không giấu được hạnh phúc, cuối cùng vẫn phải kìm lại lời nói của mình.
Dì họ đã là người lớn, và bà ấy có năng lực phán đoán của riêng mình, anh không cần phải đứng từ góc độ người ngoài cuộc để khuyên bảo, điều này sẽ làm cho bà ấy xấu hổ.
Khi đến nhà họ Nguyễn, cả ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đều đã đi làm về.
Một gia đình ba người nhìn thấy ruột già bọc ruột non đặt trên bàn cũng không cảm thấy có gì lạ, bình thường Giang Dịch Hàn mang không ít thức ăn về, kể cả là sữa bột ba mẹ anh gửi từ nước ngoài về anh cũng mang đến, theo như lời anh nói thì là Dì họ cho là chuyện của dì họ, anh đưa là chuyện của anh.
Đừng tưởng rằng anh là một thằng nhóc choai choai, thật ra anh mà cố chấp thì còn cứng đầu hơn cả trâu.
Mỗi ngày Nguyễn Khê đều uống là sữa bột dành cho thiếu niên mà ba Giang và mẹ Giang đã lựa chọn cẩn thận từ nước ngoài...
"Tôi không ăn cái này, cậu ăn đi." Nguyễn Khê vừa nhìn thấy món lòng nướng, đầu óc cô đã tự động đếm calo và phải đi bộ bao nhiêu km để tiêu hao, ngay lập tức cô không muốn ăn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!