Nhiệm vụ mà thầy Mai giao cho cô thật sự là vừa vinh quang vừa khó khăn. Sau khi từ văn phòng của giáo viên trở lại lớp học, khuôn mặt của cô biểu hiện sự nặng nề khiến nhiều người quan tâm.
Trần Lan Thanh lập tức xúm lại và hỏi: "Bo Bo phát hiện à?"
Chu Trừng cũng đang nhìn cô.
Nguyễn Khê bi tráng mở chai nước và uống một ngụm, lắc đầu trong ánh mắt lo lắng của họ: "Không phải."
"Sợ chết đi được." Trần Lan Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tại sao trông cậu lại giống như sắp bị tra tấn vậy? Khiến mình tưởng rằng Bo Bo đã phát hiện ra, còn chuẩn bị mời phụ huynh."
Nguyễn Khê ghé người xuống bàn học, cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa nói: "Quả thực là sắp bị tra tấn rồi."
Nếu cô đã sẽ có tình cảnh như thế này cô sẽ không mắng Giang Dịch Hàn như vậy.
Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng thoải mái lúc đầu, sau này xảy ra chuyện mới hối hận. Nếu bây giờ kết bạn lại một lần nữa với anh hiển nhiên là không phù hợp với phong cách của cô.
Mối quan hệ giữa Chu Trừng và Nguyễn Khê đã là bí mật công khai, nhưng trong trường học hay lớp học vẫn phải giữ khoảng cách, bởi vì Bo Bo thường kiểm tra bất ngờ. Chu Trừng lợi dụng thời gian hỏi bài tập Nguyễn Khê rồi nhỏ giọng nói: "Bo Bo tìm cậu làm gì thế?"
Trong lòng Nguyễn Khê không muốn nói với Chu Trừng về chuyện Giang Dịch Hàn.
Không phải vì lí do gì khác, cô và Giang Dịch Hàn không phải là anh em họ, mà đó chỉ là cái cớ mà cô lấy lúc đó thôi, sau này cô và Chu Trừng nhất định sẽ đi đến bước cuối cùng, đến lúc đó anh ấy cũng sẽ phát hiện Giang Dịch Hàn không phải là anh họ của cô. Lúc đó, khi nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay, liệu anh có gieo vào lòng mình những hạt giống hoài nghi?
Bây giờ cô rất muốn nói với Chu Trừng rằng thực ra Giang Dịch Hàn không phải là anh họ của cô, nhưng mấu chốt là đây không phải thời cơ tốt nhất.
Dù sao thì mẹ cô cũng đã nhận tiền của Vương Mỹ Chi, Giang Dịch Hàn cũng sẽ ăn trưa và ăn tối ở nhà của cô cho đến khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp.
Giang Dịch Hàn vẫn ở cạnh nhà cô và sẽ ở đến khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp.
Dù sao thì suy bụng ta ra bụng người, nếu bên cạnh Chu Trừng cũng có một bạn học nữ như vậy, cô nhất định sẽ khó chịu và cảm thấy rất chán ghét.
Vì thế, cô sẽ không có mâu thuẫn gì với Chu Trừng, nhưng bây giờ rũ bỏ mối quan hệ với Giang Dịch Hàn, đối với cô điều đó chỉ có chỗ xấu không có chỗ tốt.
Nguyễn Khê liếc nhìn Chu Trừng một cái, quyết định đợi đến khi thi tốt nghiệp xong cô mới thú nhận mọi chuyện, đến lúc đó Giang Dịch Hàn cũng phủi mông đi rồi, có lẽ cả đời này cô và anh sẽ không gặp nhau nữa, cho dù là trong lòng Chu Trừng còn có ngăn cách thì cô cũng có niềm tin loại trừ nó.
"Còn chuyện gì nữa." Nguyễn Khê duyên dáng nở nụ cười: "Chẳng phải gọi mình lên để làm tư tưởng giáo dục à, điểm thi tháng lần này của mình thấp hơn những lần trước hai điểm, Bo Bo nói, hai điểm cũng khác biệt rồi, một điểm cũng có thể đánh bại không ít người."
Chu Trừng đau lòng cho cô: "Bo Bo phát rồ quá rồi."
Độ khó của mỗi bài thi là khác nhau, làm sao có thể đảm bảo mỗi lần thi tổng điểm sẽ cao hơn lần trước. Nghĩ đến bộ dạng hoảng sợ và sợ hãi của Nguyễn Khê khi đi và vẻ mệt mỏi, bất lực khi trở lại, Chu Trừng nhịn không được, trong lòng thầm mắng Bo Bo mấy câu, phát rồi, cuồng điểm số! cuồng thi cử!
Nguyễn Khê không hề cảm thấy chột dạ: "Cậu nói đúng rồi."
Cô vẫn đang lo lắng về nhiệm vụ này.
Chu Trừng lấy ba viên sôcôla từ trong túi áo len ra đưa cho cô.
"Hãy ăn vài viên kẹo ngọt đi, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn." Mặc dù biết Nguyễn Khê không thích ăn đồ ngọt, nhưng khi anh ấy nhìn thấy sô cô la trên bàn trà thì anh ấy không nhận được cầm mấy viên.
Nguyễn Khê cầm lấy, cô không thích sô cô la lắm, cô nhân tiện nói: "Mình có thể cho người khác một viên không?"
Chu Trừng cười: "Đương nhiên là được."
Nguyễn Khê đợi Chu Trừng trở lại chỗ ngồi của mình mới đưa một viên sô cô la cho Trần Lan Thanh, Trần Lan Thanh cẩn thận xem xét nhãn hiện sau đó ồ lên một tiếng: "Trùng hợp là nhãn hiệu này mình biết này, một viên sô cô la như này hình như là mất mười mấy tệ."
"Ồ." Đương nhiên Nguyễn Khê cũng biết nhãn hiệu này, phản ứng của cô rất bình thản..
Trần Lan Thanh thấp giọng dò hỏi: "Nhà của Chu Trừng... rất rất giàu có à?"
Trước đây Trần Lan Thanh cũng chỉ nghe nói qua, nhưng bây giờ còn chưa mở viên sô cô la này ra, cô đã cảm giác việc này là thực tế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!