Chương 8: (Vô Đề)

Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh đèn lấp lánh xa xa.

Quán bar này được trang trí theo phong cách cổ điển, ánh đèn vàng ấm áp và có chút mờ ảo tạo nên một không gian đầy chất nghệ thuật, bầu không khí vô cùng cuốn hút. Trên sân khấu, giai điệu dân ca nhẹ nhàng và đầy cảm xúc vẫn tiếp tục vang lên.

Dưới ánh đèn chập chờn, Phó Tu Ninh không tốn chút sức lực nào cũng có thể đọc ra ba chữ trong miệng Tô Ngộ.

Anh khẽ cười nhạt, nhếch khóe môi, ánh mắt lập tức dừng lại trên điếu thuốc đang cháy trong tay cô.

Động tác thuần thục, nhìn qua cũng biết không phải người mới.

Người đàn ông thoáng sững lại, ánh đèn mờ chiếu xuống từ trên cao, hắt bóng lên gương mặt góc cạnh của anh, khó mà nhìn rõ cảm xúc.

"Nhìn gì thế?"

Thấy anh hồi lâu không động đậy, người bạn đi cùng là Lục Hy nhìn theo ánh mắt anh.

Khi đã thấy rõ người phụ nữ ngồi ở bên kia, Lục Hy hơi ngẩn ra, không dám tin vào mắt mình, xác nhận lại một lần nữa rồi ngạc nhiên lên tiếng: "Đó chẳng phải là Tô Ngộ sao?"

Phó Tu Ninh không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt thu lại ánh mắt.

Lục Hy nhíu mày: "Chắc tôi không nhận nhầm chứ?"

"Tô Ngộ, cậu còn nhớ không? Trước đây hồi học đại học, cậu từng hẹn hò với cô ấy."

Phó Tu Ninh khẽ nhíu mày, liếc anh ta một cái.

Chỉ đáng tiếc, ánh sáng trong quán bar quá tối, Lục Hy hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt anh nhìn mình giống như đang nhìn một kẻ ngốc, vẫn không kiêng dè mà bĩu môi: "Mấy năm không gặp, thay đổi cũng lớn đấy chứ, hồi đại học nhìn cô ấy giản dị bao nhiêu, bây giờ cũng học cách hút thuốc rồi."

Sắc mặt Phó Tu Ninh càng lúc càng khó coi, không biết câu nào đã chọc đến anh, giọng điệu đầy khó chịu: "Cô ấy hút thuốc hay không thì liên quan gì đến tôi?"

Nói xong, anh cũng không buồn để ý đến Lục Hy, tự mình bước lên tầng hai.

Lục Hy: "?"

Tại chỗ, Lục Hy nhìn theo bóng lưng của Phó Tu Ninh, cảm thấy có chút khó hiểu, cười cười rồi cũng nhấc chân bước theo: "Tôi có nói gì đâu, cậu bực dọc cái gì?"

Năm đó chuyện Phó Tu Ninh bị đá, Lục Hy cũng biết sơ sơ. Trong vòng bạn bè của họ, có một số ít người biết anh từng yêu rồi chia tay, nhưng nhiều năm qua chẳng ai nhắc đến trước mặt anh, vì thật sự không cần thiết, đã chia tay rồi thì thôi.

Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp, anh ta cũng chẳng nhớ ra người này. Đoán chừng Phó Tu Ninh cũng đã sớm quên như anh ta, giờ đột nhiên bị nhắc đến, chắc chắn sẽ thấy mất mặt.

Nghĩ vậy, Lục Hy lập tức cảm thấy mình đã lỡ lời, quên mất người anh em của mình mới là người bị đá. Lên tầng hai, anh ta cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, chủ động gọi chai rượu đắt nhất để chuộc lỗi.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện đôi câu về công việc kinh doanh.

Lục Hy hỏi: "Sao cậu lại chạy đến cái nơi nhỏ bé như Lạc Thái thế? Tôi còn tưởng cậu về Bắc Kinh là để tiếp quản công ty của ông ngoại chứ."

Phó Tu Ninh không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ thản nhiên đáp: "Công ty nhỏ, nhàn hạ, không bận rộn."

Lục Hy bật cười: "Một kẻ cuồng công việc mà cũng sợ bận rộn sao?"

Người khác có thể không biết Phó Tu Ninh đã sống ra sao ở nước ngoài mấy năm qua, nhưng anh ta thì rõ mồn một.

Phó Tu Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng lắc ly rượu thủy tinh trong tay, chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh nhưng anh cũng chẳng uống, không biết đang suy nghĩ gì.

"Lần này về cậu đã ghé qua Hồng Kông chưa? Mẹ cậu biết cậu về không?"

"Không biết." Phó Tu Ninh lạnh nhạt trả lời.

Lục Hy ngẩng đầu nhìn anh một cái, cũng không hỏi thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!