Chương 69: (Vô Đề)

Sau khi nghi thức tuyên thệ kết thúc, lễ cưới xem như đã hoàn thành.

Chiếc váy cưới chính được chế tác công phu với chi phí khổng lồ, quá nặng nề, mặc vào người nặng trĩu như chính giá trị của nó, Tô Ngộ đã mặc nó cả buổi sáng, lúc nào cũng có cảm giác như bị đè nén, gần như không thể thở nổi.

Sau khi nghi thức kết thúc, Chu Diệc Dao liền đi cùng cô lên tầng khách sạn để thay váy mời rượu.

Váy mời rượu của Tô Ngộ là một chiếc sườn xám màu đỏ rượu, phần gần xương quai xanh được trang trí một vòng tua rua tinh xảo, chất liệu thêu tay với hình phượng hoàng và hoa mẫu đơn sống động như thật.

"Chị Tô Ngộ chị, mắt nhìn của chị tinh tết thật, chiếc váy mời rượu này thật đẹp." Chu Diệc Dao nhìn chiếc sườn xám trong tay, không nhịn được mà khen ngợi.

Nghe vậy, Tô Ngộ vừa tháo chiếc vương miện và mạng che đầu ra, vừa nhẹ nhàng đáp lại: "Là Phó Tu Ninh chọn đấy."

Từ lần trước nhìn thấy cô mặc sườn xám, Phó Tu Ninh đã nhớ như in, khi biết lúc mời rượu sẽ thay trang phục sườn xám, anh liền mời một thợ thủ công nổi tiếng về đo và may riêng cho cô, mất gần nửa năm mới xong.

Ánh mắt Chu Diệc Dao sáng lên: "Gu thẩm mỹ của anh Phó đỉnh thật, em rất ghen tị với hai người đấy."

Nghe vậy, Tô Ngộ không tự chủ được mà mỉm cười, hỏi một câu trong vô thức: "Ghen tị gì với bọn chị?"

"Ghen tị vì hai người yêu nhau thắm thiết như vậy." Chu Diệc Dao nói mà không suy nghĩ, không biết vì sao trong giọng nói của cô ấy lại có chút buồn bã: "Không biết liệu một ngày nào đó em kết hôn, người đó có phải là người em thích hay không."

Tô Ngộ ngẩng đầu, ánh mắt vô thức rơi trên khuôn mặt Chu Diệc Dao, suy nghĩ một chút rồi an ủi: "Diệc Dao của chúng ta dễ thương như vậy, có ai lại không thích được."

Chu Diệc Dao khẽ cụp mi xuống.

Có anh trai cô không thích.

Cô tự nhủ trong lòng.

Thấy vậy, Tô Ngộ muốn nói gì đó lại thôi.

Phó Tu Ninh có nói qua với cô đôi chút về chuyện của Chu Diệc Dao và Chu Vân Thâm, Chu Diệc Dao vốn mang họ Thẩm, là con gái duy nhất của gia tộc họ Thẩm ở Hương Cảng, từ nhỏ đã được nuông chiều như sao trên trời. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, khi Chu Diệc Dao mới mười tuổi, cha mẹ cô không may gặp tai nạn giao thông và qua đời. 

Sau khi cha mẹ Chu Diệc Dao mất, tài sản và công ty vốn thuộc về cô đã bị các bác chiếm đoạt, cô bé mồ côi không nơi nương tựa, ông nội nhà họ Chu đã nhận nuôi cô, đổi tên thành Chu Diệc Dao và nuôi dưỡng cô như cháu gái ruột.

Năm năm sau, ông nội Chu qua đời, ngoài việc để lại cho Chu Diệc Dao một số tài sản đáng kể, ông còn dặn dò Chu Vân Thâm, người thừa kế duy nhất của gia tộc nhà họ Chu, phải chăm sóc cô em gái nhỏ hơn anh sáu tuổi này.

Có thể nói, từ năm 15 tuổi, Chu Diệc Dao đã sống cùng Chu Vân Thâm, lúc đó Chu Vân Thâm đang học năm ba đại học, mới bắt đầu tiếp quản tập đoàn, vừa phải đối phó với những "cáo già" giàu kinh nghiệm trong công ty, vừa phải chăm sóc cô em gái mới vào lớp 10.

Chuyện tình anh em vốn dĩ tưởng chừng như bình thường, không ai biết từ khi nào nó lại thay đổi.

Tô Ngộ chỉ biết lần trước, Chu Diệc Dao tỏ tình với Chu Vân Thâm và bị từ chối nên đã tức giận bỏ trốn từ Hương Cảng sang Bắc Kinh.

Một lúc lâu sau, Tô Ngộ mới chuyển chủ đề: "Diệc Dao, thợ trang điểm không có ở đây, em có thể giúp chị tìm cô ấy không? Tóc của chị cần tháo ra một chút."

Chu Diệc Dao gật đầu: "Vậy chị Tô Ngộ, chị cứ giữ chiếc sườn xám này, em ra ngoài tìm thợ trang điểm."

Tô Ngộ đưa tay nhận chiếc váy: "Cảm ơn em."

"Không cần khách sáo với em đâu."

Nói xong, Chu Diệc Dao quay người rời khỏi phòng trang điểm.

Tô Ngộ bước đến, khóa trái cửa phòng trang điểm, sau đó thay chiếc váy cưới nặng nề ra và mặc vào chiếc sườn xám.

Chiếc sườn xám có khóa kéo ở phía sau, sau khi Tô Ngộ mặc vào, khóa chỉ kéo lên được tới vai, muốn kéo lên trên thì phải có người giúp đỡ.

Khi Tô Ngộ đang lúng túng trước gương, đột nhiên có một tiếng "cạch" vang lên từ cửa phòng trang điểm.

Là âm thanh của khóa cửa bị mở từ ngoài bằng chìa khóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!