Chương 5: (Vô Đề)

Tô Ngộ không khỏi nhớ lại lần thứ hai cô gặp Phó Tu Ninh.

Đó là năm đầu tiên cô theo học tại Đại học Hồng Kông, cũng đúng dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường. Lễ kỷ niệm được chuẩn bị trước ba tháng, nghe nói còn mời rất nhiều cựu sinh viên ưu tú về thăm trường.

Hôm ấy là thứ ba, tan học xong, bạn cùng phòng của cô, Phương Giác Thiển, vội vàng kéo cô chạy đến hội trường.

"Ngộ Ngộ, nhanh lên, nhanh lên, chậm nữa là không kịp đâu!"

Tô Ngộ nhìn đồng hồ rồi trấn an: "Kịp mà, kịp mà, còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu buổi lễ. Mình đã nhờ Mẫn Mẫn giữ chỗ giúp rồi."

Mẫn Mẫn là một cô bạn cùng phòng khác, học khác chuyên ngành với hai người họ. Vì trùng hợp hôm nay không có tiết nên cô ấy đến sớm để giữ chỗ.

Phương Giác Thiển sốt ruột nói: "Vậy cũng không được, mình sợ đông người quá, lỡ có ai chiếm mất chỗ thì sao?"

Cô ấy là người Hồng Kông, bình thường vì Tô Ngộ không giỏi tiếng Quảng nên hai người hay dùng tiếng phổ thông để nói chuyện. Nhưng lúc này vì quá vội, cô ấy lỡ buột miệng nói một câu tiếng Quảng.

"Nhưng sao cậu lại nôn nóng đến xem lễ kỷ niệm vậy?"

Tô Ngộ có chút bất ngờ. Trong ấn tượng của cô, Phương Giác Thiển không phải kiểu người thích tham gia náo nhiệt như vậy.

Phương Giác Thiển vẫn không dừng bước: "Vì hôm nay có rất nhiều anh chị khóa trước về trường đó! Sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Hồng Kông chúng ta, rất nhiều người là nhân vật nổi tiếng, đến nhìn mặt họ một chút cũng tốt mà."

Nói đến đây, cô ấy cắn môi, rồi tiếp tục: "Với lại, mình cũng muốn xem thử xem học trưởng Phó có đến không."

"Học trưởng Phó?"

Tô Ngộ ngẩn ra: "Là ai vậy?"

"Không thể nào, Ngộ Ngộ?"

Phương Giác Thiển trợn tròn mắt đầy khó tin: "Cậu không biết học trưởng Phó là ai à?"

"…"

Tô Ngộ: "Mình cần phải biết sao?"

"Đương nhiên rồi! Anh ấy nổi tiếng lắm đấy! Là nhân vật tiêu biểu của Đại học Hồng Kông chúng ta! Ngoại hình đẹp trai chỉ là ưu điểm nhỏ nhất của anh ấy thôi. Anh ấy vừa giàu, thành tích xuất sắc, gia thế hiển hách, còn biết đua xe nữa. Nghe nói rất giỏi đầu tư, năm ngoái có một dự án anh ấy góp vốn, mấy người cùng làm với anh ấy đều kiếm được kha khá tiền. Quan trọng nhất là anh ấy sống rất chuẩn mực, là đóa hoa cao lãnh của trường chúng ta.

Rất nhiều mỹ nữ trong và ngoài trường theo đuổi nhưng đến giờ anh ấy vẫn độc thân!"

Tô Ngộ chớp nhẹ mắt. Nghe thì có vẻ rất giỏi nhưng đầu tư, đua xe, mấy thứ này đối với cô mà nói quá xa vời, chỉ biết là lợi hại, nhưng không có chút khái niệm gì cụ thể.

Tô Ngộ hỏi: "Cậu cũng thích học trưởng Phó à?"

"Không đâu."

Phương Giác Thiển nháy mắt với cô: "Mình chỉ đơn thuần muốn ngắm trai đẹp thôi."

Hai người mất mười lăm phút băng qua cả khuôn viên Đại học Hồng Kông, cuối cùng cũng kịp đến hội trường trước khi buổi lễ bắt đầu.

Bạn cùng phòng Mẫn Mẫn đã sớm giúp họ giữ chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí có góc nhìn đẹp nhất. Vừa đến nơi, hai người lập tức tiến lại ngồi xuống.

"Cảm ơn cậu nhé, Mẫn Mẫn, vất vả giữ chỗ giúp bọn mình rồi."

"Ôi dào, khách sáo gì chứ, giúp nhau là chuyện nên làm mà."

"Vậy lát nữa mình với Tô Ngộ mời cậu uống trà sữa nhé."

"Quá được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!