Từ văn phòng của Phó Tu Ninh đi ra, Tô Ngộ lập tức trở về văn phòng mình.
Sau khi khép cửa lại, cô tựa vào đó, hai tay ôm lấy ngực, thở d. ốc từng hơi lớn.
Cảnh tượng như vừa rồi, cô thậm chí không dám đối mặt với Phó Tu Ninh thêm một giây nào nữa, cô sợ mình sẽ không do dự mà lại lún sâu vào.
Giờ đây, khi lý trí vẫn còn tỉnh táo, cô hiểu rõ rằng với thân phận một người bình thường không gia thế, nếu cô thực sự bước chân vào giới hào môn, sự coi thường từ mẹ của Phó Tu Ninh, sự dè bỉu và bài xích từ người ngoài là việc chắc chắn không thể tránh khỏi.
Dựa vào tình yêu của Phó Tu Ninh, liệu cô có thể chống chọi được bao lâu?
Kết quả cuối cùng chẳng phải cũng là tình yêu cạn kiệt, cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ hay sao?
Cô không muốn như vậy, cũng không cho phép bản thân trở thành một con người như thế.
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Ngộ đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, cùng Hứa Tri Vi đi căng tin ăn cơm như thường lệ.
Khi họ đến căng tin, Thẩm Văn đã ở đó, giữ sẵn một chỗ ngồi cho Tô Ngộ, còn chu đáo chuẩn bị cả đồ uống nóng.
Thấy Hứa Tri Vi đi cùng Tô Ngộ, Thẩm Văn thoáng ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh đã lấy lại được vẻ tự nhiên, cười cười vẫy tay chào: "Quản lý, Hứa tổng, ở bên này."
Nghe vậy, Tô Ngộ cười gật đầu, cùng Hứa Tri Vi bước tới.
Ban đầu Thẩm Văn nghĩ chỉ có cậu ta và Tô Ngộ ăn cùng nhau nên chỉ mua hai ly đồ uống.
Lúc này, ngồi đối diện nhau, thấy trước mặt Hứa Tri Vi không có gì, Thẩm Văn liền âm thầm đẩy ly nước của mình về phía cô, cười nói: "Hứa tổng, đây là của chị, em không biết chị thích uống gì, nên mua đại ly cola, có thêm đá."
Hứa Tri Vi nhướn mày, ánh mắt thoáng dừng trên khuôn mặt ngây thơ vô hại của Thẩm Văn, như thể đã nhìn thấu được điều gì đó, cô cười đáp: "Cảm ơn cậu, Tiểu Thẩm. Chắc lần này tôi được hưởng lợi ké từ quản lý của cậu."
Thẩm Văn có phần ngượng ngùng gãi đầu, có cảm giác như bị đoán trúng tim đen, mím môi nói: "Vậy… chị muốn ăn gì, để em đi lấy giúp?"
Hứa Tri Vi trêu: "Thôi, không cần đâu, bọn chị tự đi được rồi. Nhân tiện tôi có chút chuyện riêng muốn nói với quản lý cậu, mượn người một lát, lát nữa trả lại cho cậu nhé."
Tai của Thẩm Văn càng đỏ ửng, chỉ cười bẽn lẽn mà không nói thêm gì.
Tô Ngộ nghe đến đó thì chẳng hiểu gì, chưa kịp phản ứng thì đã bị Hứa Tri Vi kéo đi: "Có chuyện gì thế chị? Chị muốn nói gì với em?"
Khuôn mặt Hứa Tri Vi lộ rõ vẻ tò mò: "Cậu nhóc cấp dưới của em chắc thích em rồi."
Tô Ngộ: "?"
"Thật không? Chị có nhầm không đấy?"
Hứa Tri Vi chắc nịch: "Chắc chắn. Tin chị đi."
Tô Ngộ: "…"
Cô thật không ngờ lại có thể vô duyên vô cớ gặp phải chuyện tình cảm thế này.
Hứa Tri Vi cười mờ ám: "Em nghĩ sao? Chị thấy cậu ấy rất được, vừa chăm chỉ, cầu tiến, năng lực làm việc tốt, ngoại hình cũng ổn. Quan trọng là hoàn toàn phù hợp với mẫu người lý tưởng của em đấy."
"…"
Hứa Tri Vi tiếp tục: "Chính là cái hôm đi liên hoan phòng ban, em có nói các tiêu chuẩn đó, nào là nhiệt tình, chân thành, vui vẻ cởi mở. Nhìn cậu nhóc này, chẳng phải y như là dành riêng cho em sao! Đặc biệt là ánh mắt cậu ta nhìn em, cứ như đầy ắp sự ngưỡng mộ và tình cảm, sắp nhỏ giọt ra ngoài đến nơi rồi."
Tô Ngộ: "…"
"Có khi nào chị nhầm rồi không? Bình thường cậu ấy trông có vẻ rất bình thường với em mà."
Hứa Tri Vi tin tưởng vào kinh nghiệm và linh cảm của mình: "Em thử nhớ kỹ lại xem, có điều gì khiến em nhận ra không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!