Chương 47: (Vô Đề)

Cuối cùng, Phó Tu Ninh đành chịu thua, bất đắc dĩ ôm Tô Ngộ vào phòng tắm, tiện thể tắm chung luôn.

Sau khi ra ngoài, Phó Tu Ninh tinh thần sảng khoái đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn Tô Ngộ thì thay đồ ngủ rồi ra ban công chơi với Tây Tây.

Tô Ngộ: "Phó Tu Ninh, sao Tây Tây chỉ gọi tên em, không gọi tên anh?"

Phó Tu Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tên của anh đối với nó quá phức tạp."

Nghe vậy, Tô Ngộ gật đầu đồng tình: "Cũng đúng, tên anh hơi khó gọi thật."

Phó Tu Ninh liếc mắt lên nhìn cô.

Bị ánh mắt của anh nhìn thẳng, Tô Ngộ vội vàng sửa lại: "Nhưng em nghe người khác nói một lần là nhớ ngay, Tây Tây không nhớ chắc chắn là vì bản năng giống loài của nó hơi chậm chạp."

Nói xong, cô còn nghiêm túc gật đầu một cái.

Phó Tu Ninh không nhịn được mà cười nhẹ rồi quay đi, hỏi một cách hờ hững: "Lần đầu em nghe thấy tên anh là lúc nào?"

Tô Ngộ nhớ lại vài giây: "Hình như là lúc mới vào trường không lâu, dù sao thiếu gia Phó cũng là nhân vật nổi tiếng của Đại học Hồng Kông."

Cô cố tình kéo dài âm cuối của từ "nhân vật nổi tiếng", sợ Phó Tu Ninh không nghe rõ.

Phó Tu Ninh nâng mí mắt, liếc cô một cái, nửa cười nửa không: "Lại ngứa đòn rồi phải không?"

Tô Ngộ lúc này chẳng còn sợ anh, ngẩng đầu hỏi lại: "Còn anh thì sao? Anh biết em từ khi nào?"

Phó Tu Ninh dừng lại động tác cắt cà rốt một lát, môi mỏng khẽ mở, vô cùng chắc chắn nói: "Ngày hôm sau."

"?"

Tô Ngộ: "Ngày hôm sau là sao?"

Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, cô chợt nhận ra: "Chẳng lẽ là hôm sau cái đêm mưa bão đó?"

Phó Tu Ninh không lên tiếng, quay đầu đi như ngầm đồng ý.

Tô Ngộ lẩm bẩm: "Người giàu thật sự đáng sợ."

Cô không biết là thông tin của mình đã bị Phó Tu Ninh nắm rõ từ sớm như vậy.

Tạm dừng vài giây, Tô Ngộ cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô đặt Tây Tây vào lồng rồi đứng dậy đi vào bếp, vừa đi vừa hỏi: "Vậy trước đó ở quán bar anh đã nhận ra em rồi phải không?"

Phó Tu Ninh liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Tô Ngộ: "?"

Cô nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, liền truy hỏi: "Không phải anh đã có âm mưu với em từ lâu rồi đấy chứ?"

Nghe vậy, Phó Tu Ninh cười nhẹ một tiếng: "Em đúng là có trí tưởng tượng phong phú."

Anh lấy cà rốt đã cắt cho vào nồi đất: "Muốn mơ mộng thì đợi trời tối, bây giờ trời vẫn chưa tối đâu."

Tô Ngộ không nhịn được mà lườm anh một cái.

Phó Tu Ninh là người chỉ có lúc làm chuyện ấy thì trêu chọc mới ngọt ngào, còn những lúc bình thường cô thực sự chỉ muốn tìm cây kim khâu miệng anh lại.

Cũng đúng, lúc đại học cô làm gì có gì để người ta phải tính toán .

Tô Ngộ tự tìm ra "đáp án" cho mình nên cũng không tự làm khó, quay lại phòng khách tiếp tục chơi với Tây Tây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!