Chương 45: (Vô Đề)

Sau khi về nhà, Tô Ngộ đã dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài, dù sao thì cũng là Tết, ít nhất cũng nên có không khí mới mẻ một chút.

Đêm qua, Chu Diệc Dao đã được Chu Vân Thâm đưa về Hồng Kông. Những đồ đạc trong phòng của cô ấy, ngoài một số đồ cần thiết như máy tính, một vài bộ đồ mặc hàng ngày và vali thì gần như cũng không mang theo gì cả.

Phó Tu Ninh nói rằng những đồ đạc còn lại của Chu Diệc Dao chắc sẽ không cần nữa, bảo cô tự giải quyết là được.

Sau khi dọn dẹp xong phòng của mình và phòng khách, Tô Ngộ sang phòng của Chu Diệc Dao xem thử. Chu Diệc Dao ở đây chưa được bao lâu, đồ đạc cũng ít, sau khi mang vali đi, phòng cô ấy gần như chẳng còn gì, chỉ còn lại một ít đồ dùng hàng ngày và chăn gối.

Nhìn căn phòng trống trải, Tô Ngộ cảm thấy tiếc nuối, cô vẫn khá thích Chu Diệc Dao, không ngờ cô lại phải nhanh chóng tìm người bạn cùng phòng mới.

Dọn dẹp xong cả căn nhà đã là lúc hoàng hôn, Tô Ngộ không có việc gì làm, liền về phòng ngồi chơi điện thoại.

Đây là lần đầu tiên Tô Ngộ đón Tết một mình, nhìn qua thì chẳng có gì khác biệt so với thường ngày, nhưng nghe tiếng cười nói đoàn tụ từ phòng bên cạnh, cô không khỏi cảm thấy có chút cô đơn lạc lõng.

Lúc 8 giờ tối, bữa cơm Tết của nhà hàng Trần Ký đã được giao tới.

Không cần nghĩ cũng biết, Phương Giác Thiển chắc chắn muốn cô vừa ăn bữa tối vừa xem chương trình Tết.

Phương Giác Thiển không gọi nhiều, chỉ có bốn món chính và một món canh, đều là những món đặc sản.

Khối lượng vừa đủ, đủ để cô ăn ba bữa.

Như vậy, ít nhiều cũng có chút không khí Tết.

Tô Ngộ cầm điện thoại chụp một bức ảnh bàn ăn, đăng lên WeChat và chú thích: "Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý."

Đăng xong, Tô Ngộ để điện thoại xuống bàn ăn, quay lại bếp lấy bát đũa của mình, chuẩn bị vừa xem chương trình Tết vừa ăn bữa tối.

Giờ đây, đa số giới trẻ không còn mấy ai thích xem chương trình Tết, nhưng Tô Ngộ lại khác, mỗi năm cô đều ngồi trước TV và xem từ đầu đến cuối.

Khi tiểu phẩm thứ ba kết thúc, Tô Ngộ cũng ăn gần xong, chỉ còn vài miếng cơm trong bát chưa ăn hết, cô định nghỉ ngơi một chút rồi ăn nốt, không muốn bỏ phí.

Vừa mở WeChat lên, cô thấy có vài tin nhắn chưa đọc và dưới cùng màn hình, phần "Khám phá" cũng có không ít thông báo.

Cô vào xem ngay phần bạn bè.

Hầu hết là những người phản hồi về bữa tối cô vừa đăng.

Chỉ trong nửa giờ, đã có khá nhiều người thích và bình luận.

Tô Ngộ không có việc gì làm, lướt từ trên xuống dưới, kiên nhẫn xem từng bình luận.

Bình luận đầu tiên là của Phương Giác Thiển: "Năm nào cũng câu này, thật là đơn giản mà."

Tô Ngộ mỉm cười đáp lại: "Đại đạo chí giản."

*Đại đạo chí giản có nghĩa Đạo lớn là giản dị nhất

Hứa Tri Vi: "Chúc mừng năm mới, Ngộ Ngộ, bữa cơm Giao thừa ngon đấy."

Diêu Lộ: "Chị, chúc mừng năm mới, wow, tay nghề của chị cũng quá đỉnh rồi."

Chu Diệc Dao: "Chúc mừng năm mới, chị Tô Ngộ / trái tim."

Thấy vậy, Tô Ngộ hơi dừng lại một chút.

Tối qua Chu Diệc Dao vội vã phải rời đi, cô còn chưa kịp nói chuyện với cô ấy thì Chu Diệc Dao đã bị Chu Vân Thâm đưa về, sau đó Tô Ngộ cũng không về nhà mà trực tiếp đến chỗ Phó Tu Ninh, vẫn chưa có cơ hội nói chuyện.

Khi Tô Ngộ định trả lời bình luận của Chu Diệc Dao thì một tin nhắn mới bất ngờ bật lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!