Chương 44: (Vô Đề)

Ngay khi lời vừa dứt, cửa ban công sau lưng Phó Tu Ninh liền bị người từ bên trong đẩy ra.

Phó Tu Yến đẩy cửa rồi từ từ bước ra, mặt mày tỏ vẻ vô hại, nhìn anh rồi hỏi: "Sao anh lại ở đây một mình thế? Bố gọi anh qua đấy."

Phó Tu Ninh tắt điện thoại, quay đầu lại, đôi mắt sâu thăm thẳm không thèm chớp lấy một lần, ánh nhìn lạnh lùng sắc sảo, chẳng còn chút dịu dàng như ban nãy, biểu cảm cũng không mấy thân thiện: "Đến lâu chưa?"

Phó Tu Yến cười nhẹ: "Em mới đến thôi."

Nghe vậy, Phó Tu Ninh ngước mắt liếc về phía cửa kính ban công sau lưng cậu ta, sau vài giây dừng lại, anh thu ánh mắt về, không nói lời nào mà bước thẳng qua để rời khỏi ban công.

Đối với việc này, Phó Tu Yến trước giờ luôn chỉ cười xoà cho qua, dù gì thì cậu ta cũng biết tình cảnh gia đình mình khá đặc biệt, người anh cùng cha khác mẹ này vốn dĩ đã ghét cậu ta từ lâu. Bị phớt lờ quá nhiều rồi, cậu ta cũng không còn cảm giác đau lòng hay khó chịu nữa.

Chỉ là… lần này trở về, cậu ta cảm thấy Phó Tu Ninh hình như có chút gì đó khác biệt so với những lần trước. Sự u ám và mất kiên nhẫn trên người anh đã vơi đi rất nhiều. Thậm chí, vừa rồi cậu ta còn trông thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của người anh trai này có một biểu cảm hoàn toàn trái ngược với trước đây.

Im lặng vài giây, trên gương mặt tưởng chừng như vô hại của Phó Tu Yến bỗng hiện lên một nụ cười đầy nham hiểm.

Xem ra gần đây người anh trai "yêu quý" của cậu ta sống cũng khá thoải mái.

Sau vài giây, cậu ta thu lại nụ cười nham hiểm đó, trở lại dáng vẻ ngây thơ vô tội thường ngày, xoay người theo anh trai bước ra ngoài.

Khi Phó Tu Ninh đi vào phòng khách, anh đã nhìn thấy Phó Tân và Tống Uyển mỗi người ngồi ở một đầu ghế sô pha, ai làm việc người nấy, chẳng ai buồn nhìn ai, đúng là lột tả trọn vẹn ý nghĩa của câu "không muốn nhìn mặt nhau."

Nhìn cảnh tượng ấy, anh không khỏi nhếch môi cười nhẹ, cảm thấy thật chua chát. Anh không hiểu nổi cái "gia đình" này còn tồn tại để làm gì, cũng chẳng hiểu vì sao suốt bao năm qua, Tống Uyển lại cố chấp đến mức gần như điên rồ như vậy.

Thấy anh đi đến, Phó Tân ngước mắt lên, trong ánh nhìn lộ rõ sự quan tâm: "A Ninh, lâu lắm con mới về. Bố đã bảo dì chuẩn bị những loại trái cây mà con và mẹ con thích rồi."

Phó Tu Ninh cụp mắt, liếc nhìn qua, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Hứa Như Yên từ trên lầu bước xuống. Vừa đi, bà ta vừa nói: "Đúng vậy A Ninh, bố con nhớ con lâu lắm rồi. Vừa nãy trước khi con về, ông ấy còn nhắc đến con nữa."

Nghe vậy, Phó Tu Ninh ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt hơi bất ngờ.

Lúc này, anh mới hiểu được tại sao Tống Uyển lại có vẻ mặt như vậy.

Trước đây vào dịp Tết, Hứa Như Yên đều không xuất hiện vì giữa Tống Uyển và bà ta luôn bất hòa. Sau đó ông nội của Phó Tu Ninh, cũng là chủ cũ của biệt thự nhà họ Phó đã quyết định rằng trong dịp Tết, Hứa Như Yên không được phép đến căn biệt thự chính của gia đình, coi như nể mặt Tống Uyển – vợ chính thức. Nhưng dù sao thì Phó Tu Yến cũng là con cháu nhà họ Phó, nên đành mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Nhiều năm qua, mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy.

Giờ đây, ông nội vừa mới qua đời hai năm, có một số người đã không nhịn được nữa.

Nghĩ đến đây, Phó Tu Ninh cười lạnh, ngồi xuống cạnh Tống Uyển.

Cùng lúc đó, Hứa Như Yên cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh Phó Tân, rồi ngẩng đầu lên nói: "A Yến, con cũng qua đây ngồi. Cả nhà hiếm khi được tụ tập đầy đủ như thế này."

Phó Tân nhìn lên Phó Tu Ninh: "A Ninh, nghe nói mẹ con đang giúp con tìm đối tượng. Có ai hợp ý con không? Con cũng lớn rồi, cũng đến lúc lập gia đình. Khi bố bằng tuổi con…"

Ông chưa kịp nói hết câu thì đã bị Phó Tu Ninh ngắt lời, giọng điệu mỉa mai: "Lúc bố bằng tuổi tôi thì đã có hai gia đình rồi."

Nói xong, anh khẽ liếc nhìn cặp mẹ con đối diện, lạnh nhạt nói: "Điều này thì tôi tự thấy bản thân không bì kịp bố."

Lời nói của anh khiến Phó Tân sững người, sắc mặt lập tức xấu đi. Còn khuôn mặt của Hứa Như Yên thì trắng bệch, khó coi đến cực điểm.

Khi không khí trong phòng khách ngày càng trở nên lạnh lẽo, Hứa Như Yên đành gượng cười, lên tiếng hòa giải: "Bố con cũng chỉ là lo cho chuyện cả đời của con thôi."

Phó Tu Ninh thu lại ánh mắt, khuôn mặt lạnh nhạt: "Chuyện cả đời của tôi, không cần người ngoài bận tâm."

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Như Yên thay đổi liên tục, gần như không thể giữ được vẻ giả tạo thường ngày.

Thấy Phó Tân và Hứa Như Yên đã chào thua, Phó Tu Yến nhẹ nhàng nhếch môi, nở nụ cười hiền lành, giọng nói tỏ vẻ hoà hoãn: "Bố mẹ đừng lo cho anh nữa. Anh tự biết rõ bản thân muốn gì. Vừa nãy con còn thấy anh đứng ở ban công gọi điện thoại cho ai đó. Có khi là bạn gái của anh ấy đấy."

Nghe thế, sắc mặt Phó Tu Ninh khẽ sững lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, trong ánh mắt có ý cảnh cáo rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!