Mặc dù biết rõ Phó Tu Ninh cố ý nhắc đến mình, nhưng trước mặt mọi người, Tô Ngộ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lịch sự: "Mọi người nói đúng, thêm người càng thêm đông vui."
Phó Tu Ninh nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười đầy đắc ý: "Vậy thì làm phiền mọi người rồi."
"Hây, không phiền, không phiền."
Lão Lưu đưa thực đơn cho Phó Tu Ninh: "Phó tổng, anh xem còn muốn gọi thêm món gì không? Chúng tôi vừa gọi một lượt rồi, nhưng không biết anh thích ăn gì."
Phó Tu Ninh nhận lấy thực đơn, lướt qua một lượt, giọng điệu nhàn nhạt: "Thêm một phần ba chỉ nướng và lá tía tô."
Nghe vậy, mọi người trên bàn đều lộ vẻ ngạc nhiên: "Phó tổng có khẩu vị giống hệt quản lý của chúng tôi đấy?"
Động tác trên tay Phó Tu Ninh hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng vẻ hứng thú: "Sao lại nói vậy?"
"Vừa nãy quản lý của chúng tôi cũng chẳng gọi gì khác, chỉ gọi ba chỉ nướng và lá tía tô."
Diêu Lộ cũng hưởng ứng theo: "Đúng đó, nếu cậu không nói tôi cũng không để ý. Nhưng mà tôi thấy phần lớn mọi người ăn thịt nướng đều gói với rau xà lách thì phải."
"Bạn bè của tôi cũng hầu như đều gói với xà lách, mùi lá tía tô có vẻ khó ăn với nhiều người. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người chủ động gọi lá tía tô để ăn kèm cùng thịt nướng."
"Ừm, tôi cũng vậy, mà lần này gặp hẳn hai người."
Cả nhóm như mở ra được đề tài mới, bàn tán rôm rả về việc ăn thịt nướng nên gói với rau xà lách hay lá tía tô. Không ai chú ý đến sắc mặt Tô Ngộ đã lặng lẽ thay đổi từ lúc nào.
Thật ra, ban đầu cô cũng không thích mùi vị của lá tía tô, nhưng Phó Tu Ninh lại rất thích.
Lúc còn ở bên nhau, mỗi lần đi ăn thịt nướng, anh luôn gọi riêng một phần ba chỉ nướng và một phần lá tía tô.
Sau đó, anh chậm rãi đặt từng miếng ba chỉ nướng vàng giòn lên lá tía tô, thêm chút nước chấm yêu thích rồi cuốn lại, cứ như đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Cuối cùng do nhìn quá nhiều hoặc có thể vô thức bị ảnh hưởng bởi thói quen của anh, Tô Ngộ cũng dần chấp nhận hương vị kỳ lạ ấy. Thậm chí thói quen này đã theo cô đến tận bây giờ.
Dòng suy nghĩ dần kéo cô về thực tại, Tô Ngộ khẽ rủ mi mắt xuống.
Nếu không có tình huống hôm nay, có lẽ ngay cả chính cô cũng không nhận ra rằng suốt bao năm qua, mình vẫn duy trì thói quen ăn uống của Phó Tu Ninh.
Cô chợt cảm thấy những năm tháng cố tình quên đi kia thật nực cười. Một số thứ đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy, hòa vào máu thịt từ lúc nào chẳng hay.
Có lẽ nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, Phó Tu Ninh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó lặng lẽ đưa chân khẽ chạm vào chân cô dưới gầm bàn.
Tô Ngộ giật mình.
Cả người cô lập tức căng cứng, cố kiềm chế ý muốn quay đầu nhìn anh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Sau một thoáng ngập ngừng, cô khẽ mím môi, giả vờ không để ý, lặng lẽ dịch chân sang hướng khác.
Nhưng không ngờ rằng, cô vừa nhích một chút, chân Phó Tu Ninh lập tức theo sát, quấn chặt lấy cổ chân cô, không để cô nhúc nhích.
Tô Ngộ nhíu mày, nhân lúc không ai chú ý, cô quay đầu lườm anh một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Nhận được tín hiệu không hài lòng từ cô, Phó Tu Ninh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Anh vừa cầm ly nước trước mặt cô lên, vừa hạ giọng nói: "Thả lỏng một chút."
Anh chậm rãi vặn nắp chai nước cam, dùng chất giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Căng thẳng quá dễ khiến người ta nghi ngờ đấy."
Tô Ngộ vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như thường ngày, nhưng dưới gầm bàn, cô không ngừng cố gắng rút chân ra mà không để ai nhận ra động tĩnh.
Nói xong, Phó Tu Ninh điềm nhiên đẩy ly nước về phía cô.
Có người để ý đến bên này, không nhịn được lên tiếng: "Không ngờ Phó tổng ngoài đời cũng dễ gần ghê."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!