Tô Ngộ không có thời gian rảnh để tiếp tục dây dưa với Kỷ Giản Tâm. Khi thang máy đến, cô là người bước vào trước, còn Kỷ Giản Tâm cũng không muốn đi cùng thang máy với cô, vì thế hai người liền tách ra.
Xuống đến tầng dưới, Tô Ngộ đi đến phòng in để in tài liệu mình cần, sau đó quay lại văn phòng.
Những ngày qua cô không có mặt ở công ty nên còn nhiều công việc tồn đọng chưa xử lý, bây giờ tài liệu trên bàn làm việc chất thành một đống như núi.
Cộc cộc cộc—
Diêu Lộ: "Chị, em vào được không?"
Tô Ngộ ngước lên nhìn: "Vào đi."
Diêu Lộ ôm một chồng tài liệu bước vào: "Chị, đây là tài liệu khi chị nghỉ mấy ngày trước đã giao cho em xử lý. Một phần em đã giải quyết xong, nhưng có vài cái em không thể làm được. Giờ chị quay lại rồi, mấy khách hàng này đương nhiên phải giao lại cho chị."
Dù sao, bộ phận kinh doanh cũng dựa vào khách hàng trong tay để kiếm sống.
Những khách hàng này đều là do Tô Ngộ dày công tích lũy suốt bao năm qua. Khi cô bị công ty đình chỉ công tác, họ tin tưởng cô nên mới để cô quản lý. Bây giờ cô quay lại, Diêu Lộ đương nhiên phải chủ động giao lại.
Tô Ngộ cúi đầu xem xét kỹ lưỡng tập tài liệu Diêu Lộ đưa, khen ngợi: "Dạo này em tiến bộ nhiều đấy. Mấy phương án này xử lý khá tốt. Phần còn lại để chị lo."
Diêu Lộ cười: "Cảm ơn chị."
Ngừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: "À đúng rồi chị, em nghe nói sau Tết công ty sẽ tuyển thực tập sinh từ các trường đại học. Tin này có thật không ạ?"
"Cái này cũng chưa chắc đâu vì chưa có ai thông báo cho chị cả."
Tô Ngộ cười: "Xem ra em có nguồn tin nội bộ rất nhanh nhạy đấy. Sau này công ty có quyết định gì mới, có khi chị phải hỏi em trước đấy, Diêu tổng."
Diêu Lộ xua tay liên tục: "Không dám không dám, hahaha."
"Nếu không còn gì nữa thì em ra ngoài làm việc đây."
Tô Ngộ gật đầu: "Đi đi."
Đến cửa, Diêu Lộ đột nhiên dừng lại: "À đúng rồi, tối nay tan làm chị có rảnh không?"
"Sao thế?" Tô Ngộ ngẩng lên.
Diêu Lộ: "Cũng không có gì, chỉ là bọn em đã bàn nhau, thấy chị vừa mới rửa sạch oan khuất quay lại công ty nên muốn tổ chức một bữa ăn mừng cho chị, hehe."
"Mọi người có lòng rồi."
Tô Ngộ cười hài lòng: "Vậy tối nay mọi người chọn chỗ đi, chị mời."
"Được ạ!"
Diêu Lộ vui vẻ: "Cảm ơn chị, vậy em ra ngoài làm việc đây."
Suốt cả buổi sáng, Tô Ngộ đều ở văn phòng xử lý công việc còn tồn đọng. Sau bữa trưa, cô theo thói quen đến phòng trà gần văn phòng để pha cà phê.
Phòng trà nhỏ này ít người lui tới, là khu vực riêng của tầng này. Vì chỉ có nước nóng và trà thảo mộc nên bình thường không mấy ai đến đây. Phòng trà chính của công ty ở tầng dưới, mọi người thích xuống đó hơn. Tô Ngộ chỉ ghé vào đây khi công việc quá bận và cô lười xuống tầng dưới.
Trong văn phòng của cô luôn có sẵn cà phê hòa tan, chỉ cần xé gói, đổ vào cốc rồi rót nước nóng là xong, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiện lợi.
Vừa rót nước vừa suy nghĩ về phương án khó nhằn trong tay, có lẽ mải mê suy nghĩ quá mức, cô quên mất rằng mình vẫn đang để nước nóng chảy. Đến khi sực tỉnh, nước trong cốc đã sắp tràn ra ngoài.
Tô Ngộ giật mình.
Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay thon dài, trắng trẻo với các khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, giúp cô tắt vòi nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!